Chương 44:
Trịnh Liệt nhíu mày: “Vậy em cũng là một trong những nguyên nhân.”
Tiêu Sân vươn tay vỗ vào đầu hắn: “Chú mày nghĩ rằng anh và bọn chúng mày có thể tách ra rạch ròi như vậy sao?” Trong nhà anh còn có một bà mẹ luôn “Tiểu Liệt cái gì cũng tốt, con mình cái gì cũng không được”, lại thêm một người cha “Vợ nói cái gì cũng đúng”.
Trịnh Liệt buồn bực nhìn Tiêu Sân.
Tiêu Sân từ ngăn kéo lấy ra một bức ảnh chụp, ném cho Trịnh Liệt. Trịnh Liệt bắt lấy.
Trên ảnh chụp là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, để một đầu tóc dài, mặt chữ quốc (là chữ này: 国), mắt hơi sụp xuống có chút âm trầm.
“Nhận thức không?” Tiêu Sân hỏi Trịnh Liệt.
“Gặp qua.” Là sau khi Trịnh Liệt trúng đạn hôn mê tỉnh lại, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, ấn tượng không sâu. Trịnh Liệt cau mày nghĩ nghĩ: “Gã gọi là gì ấy nhỉ?”
“Gã là một trong những công thần thành lập Viêm bang, cố vấn của Trịnh Phỉ, Dương Kỳ.” Tiêu Sân nói. Viêm bang có thể phát triển tới quy mô như bây giờ, công lao của Dương Kỳ rất lớn. Trịnh Phỉ cũng cực kỳ tin phục gã.
Trịnh Liệt có chút hiểu ra: “Gã là cái tên không an phận trong Viêm bang kia?” Lúc trước hắn cùng Tiêu Sân từng thảo luận qua về phản ứng của Viêm bang sau khi Trịnh Phỉ trúng đạn hôn mê. Bọn họ đều nhất trí cho rằng bên trong Viêm bang xuất hiện vấn đề. Vấn đề này còn có khả năng thông qua Trịnh Liệt liên lụy đến Tiêu gia.
Tiêu Sân lộ ra một tia tán thưởng: “Không sai. Lúc Trịnh Phỉ bị thương, người đề xuất việc đưa chú mày đến bên cạnh Trịnh Phỉ chình là gã sai sử. Gã không ra mặt, ngược lại khiến cho Trịnh Phỉ hoài nghi.” Tiếp tục đọc “CHA NUÔI VÀ CON NUÔI: CHƯƠNG 44” →