Đại Sư, mõ của ngươi không thấy

ĐS x MN – 2

2.

Đầu lưỡi của tiểu thiếu gia…..hơi mềm

go mo

          Nữ sinh ngồi phía trước quay đầu lại, ghé vào trên bàn hỏi: “Mộc Du, cậu định nộp vào trường nào?”

 

Mộc Du nhăn mặt, không trả lời, tiếp tục học tiếng Anh.

 

Nữ sinh có vẻ đã quen với sự ít lời của hắn, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có biết Thượng Minh nộp vào trường nào hay không?”

 

“Thành phố B.” Thượng Minh đứng sau lưng cô nàng cười tủm tỉm nói.

 

Mộc Du thoáng kinh ngạc nhìn cậu một cái, thấy rõ ràng vẻ mặt cậu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ biết tiểu thiếu gia của hắn lại đùa giỡn người khác.

 

Trăm phương nghìn kế rời đi nơi đó, sao có thể quay trở về.

 

Như vậy tưởng tượng, đột nhiên cảm thấy được cuộc sống nơi đó giống như đã muốn không nhớ rõ, rõ ràng mới ở nơi này ngây người hai năm rưỡi.

 

Xem ra gần nhất phải tăng mạnh cường độ huấn luyện, tuy rằng cuộc sống hiện tại an nhàn thảnh thơi, nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng lúc tiểu thiếu gia của mình xảy ra nguy hiểm mà hắn lại bất lực.

Thượng Minh ghế ghế ngồi xuống liếc nhìn vở của hắn: “Đầu Gỗ đừng học nữa, buổi tối tôi phụ đạo cho anh.”

 

Nữ sinh tiếp tục tò mò: “Tớ vẫn tò mò quan hệ của hai người là gì?” Hai người quả thực như hình với bóng, nói là anh em thì bộ dạng tính cách chênh lệch quá lớn, huống chi dòng họ cũng không giống nhau.

 

Thượng Minh thổi khẩu khí ở bên tai Mộc Du, cười đen tối: “Cậu đoán?”

 

Nữ sinh lập tức đỏ mặt.

 

Mộc Du mặc kệ Thượng Minh trêu cợt người khác, trên mặt một chút biến hóa cũng không có, khiến cho Thượng Minh có chút thất bại, tên Đầu Gỗ ngốc này sao một chút cũng không thông suốt.

 

Chờ nữ sinh đỏ mặt rời đi, Thượng Minh hỏi: “Đại học S thế nào?”

 

Mộc Du gật đầu: “Tôi nghe thiếu gia.”

 

Thượng Minh liếc hắn một cái: “Đã nói đừng gọi tôi là thiếu gia.”

 

Mộc Du không có lên tiếng.

 

Buổi tối, Thượng Minh chống cằm sửa phát âm cho Mộc Du, nhưng mà đầu lưỡi Mộc Du cứ như cứng lại vậy, làm thế nào cũng không sửa được, tuy vậy vẫn có nề nếp học bài.

 

Khóe miệng Thượng Minh cong lên một nụ cười xấu xa.

 

Mộc Du luôn luôn rất mẫn cảm đối với biến hóa hơi thở, từ vựng đọc được một nửa liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, kết quả một cái gì đó mềm mại đè lên đầu lưỡi hắn, thì thầm: “. . . Phải cong lưỡi lên.”

 

Mộc Du theo bản năng chặn lại, nhưng vẫn nhớ phải bảo vệ tiểu thiếu gia nhà mình.

 

Vì thế, Thượng Minh phát hiện người bị mình ăn đậu hủ ngồi ở trên mặt đất, chân còn vững vàng cố định ghế của mình không cho cậu ngã.

 

Mộc Du ngồi dưới đất sau khi phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, màu da vốn ngăm đen, lúc này lại lộ ra màu đỏ, lắp bắp nói: “Thiếu. . . Thiếu gia, cậu. . . đang làm cái gì?”

 

Thượng Minh nhịn không được nghiến răng, hừ nhẹ nói: “Sửa đúng phát âm cho anh.” Dứt lời che đầu ngã xuống, quay lưng không để ý cái tên Đầu Gỗ khó hiểu phong tình chết tiệt kia nữa.

 

Mộc Du ngồi trên sàn nhà, chóp mũi còn quanh quẩn hơi thở ngọt ngào của tiểu thiếu gia nhà mình, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu lưỡi bị đụng vào kia, giống như còn đang dư vị cảm giác mềm mại thoáng qua kia…

 

Khi hắn ý thức được chính mình đang suy nghĩ cái gì, lắc mạnh đầu, yên lặng cho chính mình một cái tát, tự suy nghĩ cái gì đây chứ?

 

Mộc Du liền như vậy ngồi yên thật lâu, thẳng đến người trên giường phát ra tiếng hít thở đều đều, hắn mới tắt đèn, kéo chăn mà Thượng Minh trùm trên đầu xuống, ém góc chăn cho tiểu thiếu gia của mình.

 

Thiếu niên cao lớn đứng ở bên giường như hòa hợp thành một cùng đêm tối, năng lực nhìn ban đêm của Mộc Du tốt đến mức hắn có thể miêu tả rõ ràng ngũ quan xinh xắn của tiểu thiếu gia, thiếu niên hoạt bát ngày thường, giờ phút này giống như một cậu bé im lặng, nhiều năm trôi qua như vậy, tiểu thiếu gia của hắn cũng trưởng thành, đôi mắt to tròn năm đó đã biến thành mắt phượng hẹp dài, giọng nói trẻ con năm đó cũng biến thành thanh âm lười biếng, âm cuối hơi mang chút biếng nhác lại luôn có thể kích thích sợi dây đàn dưới đáy lòng Mộc Du…

 

Mộc Du giật mình thu hồi đầu ngón tay sắp chạm vào môi Thượng Minh, mím môi, lẳng lặng đứng yên thật lâu…

 

Chờ hắn rời đi, Thượng Minh mở đôi mắt hẹp dài ra, mắng thầm: “Đầu Gỗ ngốc nghếc, ai bị nhìn chằm chằm như vậy còn có thể ngủ?” Sờ sờ đầu lưỡi chính mình, có chút ưu sầu, dựa theo diễn biến trong tiểu thuyết, tên ngốc này khi nào thì mới có thể thông suốt đây.

 

Thượng Minh thở dài một hơi, đều nói đầu óc lâu không xài sẽ rỉ sắt, cậu sau khi rời khỏi Thượng gia ngược lại dùng đầu óc càng nhiều hơn, xét đến cùng chính là bởi vì cái tên Đầu Gỗ Mộc Du kia, vẫn cứ tuân thủ nghiêm ngặt cái quan niệm chủ tớ mà Thượng gia giáo dục kia…

 

Thượng Minh trằn trọc, Mộc Du cũng không ngủ được, ngủ được mấy tiếng trời còn chưa sáng đã đi ra sân thượng đánh quyền, muốn đánh tan tà hỏa hừng hực trong lòng mình.

 

***

 

“Quá đẹp!” Cú ném ba điểm của Mộc Du kết thúc trận đấu này.

 

Lúc đội hữu gom lại cùng nhau vỗ tay hoan nghênh, trên người hắn lập tức nhiều ra một bao gạo, Mộc Du không cần quay đầu lại đều biết là tiểu thiếu gia nhà mình, hắn có chút luống cuống, không ôm lấy, sợ Thượng Minh ngã xuống, ôm lấy, lại lo lắng tâm tư đen tối nơi đáy lòng mình bị phát hiện.

 

“Đầu Gỗ ngốc, sắp té, sắp té rồi.” Thượng Minh ồn ào, một bàn tay ôm cổ hắn, một bàn tay cầm nước khoáng đút hắn uống nước.

 

“Tình cảm của hai người tốt thật.” Nam sinh chơi bóng cùng bên cạnh có chút hâm mộ.

 

Mộc Du không biết vì sao cảm thấy lổ tai hơi nóng.

 

Thượng Minh cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên, bọn này cùng nhau lớn lên mà.”

 

Sau đó gục mặt ở bên tai Mộc Du nói: “Hồi nãy chơi bóng bị trẹo chân, anh cõng em về.”

 

Mộc Du nóng nảy, muốn thả Thượng Minh xuống đất, trẹo chân cũng không phải chuyện đùa.

 

“Nơi này người nhiều như vậy, đợi về nhà anh xem cho em.” Sau đó vẫy tay với mọi người: “Đi trước.”

 

Những người khác nhìn thấy bóng dáng bọn họ nhịn không được bắt đầu thảo luận ——

 

“Thượng Minh thật sự là cao lãnh.”

 

“Không thể nào? Cậu ta khá thích nói đùa mà, mày có phải chọc gì cậu ta hay không?”

 

“Mộc Du mới là không thích nói chuyện, trừ bỏ Thượng Minh nói chuyện với cậu ta ra những người khác đều không thèm phản ứng.”

 

“Chậc, nhưng mà mấy em gái bây giờ đều thích loại này, em họ tao còn muốn tao hẹn người ta ra cho nó.”

 

“Mày có em gái? Sao không giới thiệu cho anh em đây nè.”

 

“Lăn chỗ khác đi ba…”

 

***

 

“Thiếu gia, có cần gọi xe không.”

 

Thượng Minh híp mắt lại: “Anh không muốn cõng em?”

 

Mộc Du nhanh chóng lắc đầu.

 

Sắc mặt Thượng Minh lại nguy hiểm vài phần: “Hồi nãy tên nam sinh lớp hai kia nói cái gì với anh?”

 

Mộc Du trả lời đâu ra đấy: “Cậu ta nói em gái mình rất muốn học võ, muốn hẹn tôi ăn cơm.”

 

“Anh đồng ý rồi?”

 

Mộc Du cảm giác cánh tay mình bị Thượng Minh nhéo, nhanh chóng nói: “Không có, tôi học đều là. . . chiêu thức giết người, Tiểu cô nương sao mà học được.” Nói đến hai chữ giết người thanh âm lại nhẹ vài phần.

 

Thượng Minh tiếp tục nhéo hắn: “Nói bậy bạ gì đó hả, anh giết người hồi nào? Anh học chính là chiêu thức để bảo vệ người khác.”

 

Ở góc cậu không nhìn thấy, vẻ mặt Mộc Du có vài phần chua sót.

 

Thượng Minh lại đang phiền muộn, xem ra Đầu Gỗ ngốc thật sự là hoàn toàn không nhận biết gì hết mà, người ta thích hắn cũng không biết, vậy đừng nói tới cái gì khác.

 

Lưng Mộc Du rất vững chắc, Thượng Minh ôm cổ hắn nằm úp sấp cũng không biết suy nghĩ cái gì.

 

“Đi đường Trúc Hải dạo một chút, em muốn ăn mỳ ở quán bên đó.”

 

Trúc Hải không tính quá xa, Thượng Minh nhìn con đường đá phủ đầy lá rụng, không hiểu sao có chút khó chịu: “Anh có còn nhớ mùa đông năm ấy em tham gia một buổi tiệc ở đây hay không?”

 

Mộc Du kinh ngạc, mới nhớ tới đây là gia sản của Chu gia, nhưng mà thiếu gia tới nơi này làm gì?

 

“Khi đó em cho rằng Chu đại thiếu thích cậu bé kia.”

 

Mộc Du không có gì kinh ngạc, lúc ấy Thượng Minh có thể khiến Chu Chính đáp ứng yêu cầu của cậu, chính là đánh cược Chu đại thiếu để ý cậu bé bị bỏ thuốc kia.

 

“Nhưng mà, ngày đó em nhìn thấy cậu bé ấy.”

 

Mộc Du cũng hiểu được không hợp lý: “Không phải nói, Chu đại thiếu đi E quốc rồi sao?”

 

Thượng Minh có chút buồn bã: “Đúng vậy, đại khái là tách ra rồi, cho nên anh nói có thứ gì … sẽ không thay đổi đây.”

 

Cách thật lâu sau, trong gió xa xa truyền đến tiếng Mộc Du: “Thiếu gia, tôi sẽ vẫn bảo vệ cậu.”

 

Thượng Minh cười vui vẻ: “Đầu Gỗ ngốc nghếc, em muốn ăn mỳ hải sản, hôm nay anh chơi bóng mệt rồi, cho anh thêm hai cái trứng gà đó.”

 

***

 

“Còn đau không?” Tay Mộc Du cẩn thận dùng dầu thuốc xoa tan vết bầm cho Thượng Minh.

 

Đôi mắt phượng của Thượng Minh cong thành mảnh trăng khuyết, đúng lý hợp tình gật gật đầu.

 

Ước chừng mát xa hơn nửa giờ, Thượng Minh đột nhiên nghĩ đến tay Mộc Du nhất định đau đến bỏng rát, nhanh chóng đẩy hắn: “Có phải rất rát hay không? Nhanh đi rửa tay, trong tủ lạnh có thuốc mỡ em đi lấy cho anh.”

 

Mộc Du nhanh tay ngăn cản Thượng Minh chân bị thương còn không an phận: “Không rát, buổi tối tôi trông chừng cho cậu, đau thì gọi tôi.”

 

Thượng Minh nhìn Mộc Du đứng dậy đi rửa tay, sờ sờ mắt cá chân còn lưu lại độ ấm của hắn, trong mắt tràn đầy ôn nhu, đúng là ngu ngốc.

 

Chính mình bị thượng nặng như vậy còn làm ra vẻ không có việc gì, chân cậu chỉ trặc nhẹ một cái, tên Đầu Gỗ ngốc kia liến khẩn trương như vậy.

 

Khóe miệng Thượng Minh cong lên, nếu trêu chọc cậu rồi thì đừng nghĩ toàn thân trở ra.

 

Mộc Du rửa tay xong quay trở lại, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng, có chuyện gì sắp xảy ra sao?

 

***

 

Rốt cục thi xong rồi, Thượng Minh dựa tường chờ Mộc Du.

 

“Thượng Minh, chờ chút cùng đi ăn cơm đi.” Một nam sinh vỗ vỗ vai cậu.

 

Thượng Minh vừa định cự tuyệt, nam sinh kia lại ngoắc Mộc Du mới ra khỏi trường thi: “Mộc Du, bên này, Thượng Minh nói cùng đi ăn cơm với bọn này.”

 

Mộc Du gật gật đầu, đi tới thuận tay cầm lấy chiếc túi trên vai Thượng Minh.

 

Lời từ chối của Thượng Minh vừa đến bên miệng liến lộn trở lại, cuối cùng nuốt xuống, khóe miệng cong cong, lần đầu tiên bị người ta tính kế không tức giận, thì ra ba năm này loại người khó có thể thổ lộ tình cảm với người khác như bọn họ này cũng có bạn bè.

 

Cảm giác còn khá đặc biệt.

 

Thượng Minh không chịu để Mộc Du cầm túi, cuối cùng thật sự giành không được mới tùy ý hắn.

 

Thượng Minh câu được câu không nói chuyện phiếm với mấy người bạn học vừa nhập bọn, trong lòng thực phát sầu, có đôi khi Mộc Du rất nghe lời, bảo hắn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng là đôi khi đặc biệt không nghe lời, nhất là đề cập đến Thượng Minh, Mộc Du trong lòng có một bộ tiêu chuẩn riêng, tỷ như nói bây giờ còn nghiêm túc gọi cậu là thiếu gia, tỷ như nói tự bản thân toàn bộ phương vị bảo hộ cậu, tỷ như nói thờ ơ với tất cả khiêu khích của cậu…

 

Thật muốn bắt tên huấn luyện viên dạy hắn lúc trước đi đánh một trận.

 

Lên đại học hẳn là càng tự do, có nên bán căn phòng này rồi mua căn khác ở đại học S không nhỉ? Mua cái phòng chỉ có thể đặt một cái giường thôi.

 

Thượng Minh cuối cùng hối hận lúc trước sao mình lại mua cái phòng lớn quá, nhưng mà khi đó nào biết cả trái tim mình sẽ trao cho tên Đầu Gỗ ngốc nghếch này chứ.

 

Tình cảm Thượng Minh có được rất mỏng manh, tình thân phải tính toán, bạn bè cũng phải toan tính, cũng chỉ có Đầu Gỗ ngốc này chưa bao giờ tính kế cậu.

 

Bởi vì mỏng manh cho nên độc chiếm dục đối với tình cảm mà mình có được đặc biệt cao, loại độc chiếm dục này vào một buổi tối rốt cuộc bạo phát trong giấc ngủ.

 

Lúc tỉnh lại Thượng Minh nhịn không được che mặt, cậu phát hiện chính mình không hề ngạc nhiên về đối tượng mộng xuân, mà là có loại cảm giác thì ra là thế, sớm nên như vậy. Cậu che mặt thuần túy là bởi vì rất cảm thấy thẹn, người khác mộng xuân ít nhất có quá trình diễn biến, mà trong mộng cậu vừa bắt đầu chính là lửa nóng vật lộn, chính mình bị Mộc Du tương tương nhưỡng nhưỡng không tính, còn các loại yêu cầu vô độ…

 

Từ đó Thượng Minh bắt đầu các loại thăm dò, chỉ tiếc cho tới bây giờ chỉ cọ tới được nửa nụ hôn, mẹ nó, Đầu Gỗ ngốc vậy mà còn bị dọa đến cứng ngắc tại chỗ.

 

Thượng Minh nhịn không được lầm bầm, có như vậy đáng sợ sao chứ?

 

Mộc Du không biết tiểu thiếu gia nhà mình suy nghĩ cái gì, nhìn thấy cậu đang thất thần, cẩn thận đi ở phía sau bên trái cậu, khi xe chạy ngang qua che chở cậu một chút.

 

Chi tiết này bị một bạn học nhìn thấy, hiếu kỳ nói: “Tớ vẫn muốn hỏi hai người có phải anh em hay không? Mộc Du cậu chăm Thượng Minh quá đó.”

 

Mộc Du không lên tiếng, Thượng Minh dương dương tự đắc: “Tôi không cần anh trai.” Thượng Minh là nói thật, nghĩ đến hai chữ anh trai liền đau đầu, anh trai cùng huyết thống với mình thật sự là quá bạc tình, trốn tới thành phố S gã còn thường thường có thể gây phiền toái cho chính mình. Nhị ca hơi tốt hơn một chút, nhưng mà ngày xưa đối xử tốt với mình, trưởng thành cũng biết xu lợi tị hại, Thượng Thước dứt khoát coi như cái gì cũng không biết, hai đầu cũng không dính. Mộc Du cũng biết đây là lời nói thật, cho dù có thể để hắn chọn, hắn cũng không muốn làm anh trai Thượng Minh, anh trai của Thượng Minh thật sự đều rất phiền lòng.

 

Nhưng bạn học lại không biết a, bị Thượng Minh chẹn họng như vậy, nhịn không được oán thầm, nghe đồn quả nhiên là đúng, tính tình thật sự quá kém, Mộc Du có thể chịu lâu như vậy cũng là không dễ dàng.

 

Đợi đến chỗ ăn cơm, tâm tình của Thượng Minh hoàn toàn không tốt, nữ sinh õng ẹo trước mắt này vì cái gì ánh mắt cứ liếc về phía Mộc Du? Em họ của tên nam sinh lớp hai kia?

 

Hơn nữa cực kỳ không có mắt cố gắng chen vào ngồi giữa cậu với Mộc Du.

 

Mộc Du cũng có chút không vui, hắn là vệ sĩ khẳng định phải ở gần bên cạnh Thượng Minh, nhưng mà hắn cũng khó mà nói cái gì với một cô nàng mới gặp mặt lần đầu.

 

Bữa cơm này Thượng Minh càng ăn càng tức, cô nàng kia cứ một tiếng Mộc đại ca hai tiếng Mộc đại ca, nghe tới mức phong độ quý ông của cậu cũng không chịu nổi.

 

Nhịn không được đánh gãy sự ân cần của cô nàng: “Đầu Gỗ, em muốn ăn tôm tích.”

 

Mộc Du gật gật đầu, tôm tích vừa vặn đặt cạnh tay hắn, mới ra lò nóng hầm hập.

 

Tôm rất nóng, nhưng chỉ là chuyện nhỏ đối với Mộc Du, huống hồ hắn hiểu biết tiểu thiếu gia nhà mình, khẳng định không muốn lột vỏ loại tôm phiền toái như thế náy, loại chuyện này hắn đã quen cũng thích làm, chẳng qua khiến cho cô nàng trong lòng chỉ có Mộc Du nhìn không thuận mắt.

 

Cô nàng trơ mắt nhìn Mộc Du lột bốn năm con tôm bỏ vào trong chén ngang qua trước mặt mình đưa cho Thượng Minh, mà Thượng Minh ngay cả tiếng cám ơn cũng chưa nói.

 

Nhất thời nhịn không được: “Anh làm gì mà không tự lột?”

 

Thượng Minh nâng mí mắt lên nhìn cô nàng một cái, không nói chuyện, chỉ cầm lấy đĩa cá rút xương bên cạnh đưa cho Mộc Du. Hừ, giữa cậu với Mộc Du còn cần cám ơn sao?

 

Cô nàng nhận định Thượng Minh ỷ vào Mộc Du thành thật liền khi dễ hắn, nói thầm: “Tên của Mộc đại ca hay như vậy, anh còn không phải ỷ vào anh ấy thành thật mới gọi anh ấy là Đầu Gỗ.” Cô nàng cũng không ngốc, nếu là biệt danh cô nàng tự nhiên sẽ không nói ra, nhưng cô thấy những người khác đều gọi tên đầy đủ của Mộc Du, tự nhiên cảm thấy là vấn đề của Thượng Minh.

 

Thượng Minh hừ lạnh, đó là bởi vì những người khác kêu đều bị cậu sửa lại, đây là chỉ có chính cậu mới có thể gọi, cô muốn gọi còn không được đâu.

 

Ăn tôm do Mộc Du lột, tâm tình Thượng Minh tốt hơn nhiều, cũng lười chấp nhất với cô nàng, Mộc Du cúi đầu ăn cơm, không hề chú ý tới tranh đấu gay gắt bên này, hẳn là hắn hoàn toàn không đoán được sẽ có người vì hắn tranh giành tình nhân.

 

Cho nên đến lần thứ mười hai Thượng Minh lướt qua cô nàng nói chuyện với Mộc Du, rốt cục nhịn không được bạo phát.

 

“Đầu Gỗ, em muốn ăn canh, không cần hành thái.” Thượng Minh nhăn mặt nhăn mũi.

 

Khóe miệng Mộc Du cũng nhịn không được cong lên, cũng cũng chỉ có trước mặt hắn, Thượng Minh mới có thể rõ ràng nói thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, hắn thấy qua trên bữa tiệc ở Thượng gia, Thượng Minh tao nhã ăn sạch những gì được gắp cho, quay đầu lại vẻ mặt đau khổ nói với hắn cái gì không thể ăn, cái gì mùi vị rất quái lạ. Hôm nay cũng không biết ai kích thích cậu, bình thường ăn cơm cùng người khác, dù khó ăn thế nào cậu cũng sẽ bình tĩnh ăn hết, loại cảm giác như… làm nũng này khiến trong lòng Mộc Du tựa như bị móng vuốt nhỏ cào một cái.

 

Thượng Minh cười tủm tỉm cầm lấy chén của Mộc Du vừa định đặt xuống, đột nhiên bị đẩy một chút, một chén canh nóng hầm hập trực tiếp đổ lên cổ tay Thượng Minh.

 

Mộc Du đột nhiên đứng lên, rất nhanh đi đến bên người Thượng Minh xử lý chỗ bị phỏng.

 

Cô nàng cũng trợn tròn mắt, cô căn bản không có dùng lực lớn như vậy mà, hoàn toàn không nghĩ tới canh sẽ đổ lên tay anh ta, cô chỉ muốn bắn ra một chút lên quần áo Thượng Minh làm cho cậu xấu mặt thôi.

 

“Anh. . . Anh không sao chứ?”

 

Thượng Minh nhíu nhíu mày: “Không phải cô đẩy tôi sao?”

 

Cô nàng cho tới bây giờ chưa gặp qua người đàn ông nào không nể mặt mình như vậy, đôi mắt đều đỏ: “Tôi tôi. . . Tôi không phải cố ý mà.” Nói xong đưa khăn tay qua.

 

Mộc Du ngẩng đầu nhìn cô nàng, cô nàng bị ánh mắt lạnh như băng của hắn dọa sợ, lông tơ trên người đều dựng lên.

 

Theo bản năng muốn kéo góc áo Thượng Minh, kết quả mới vừa đụng tới đã bị Mộc Du chụp lấy, gằn từng chữ: “Buông, tay.”

 

Cô nàng chỉ cảm thấy cổ tay một trận bủn rủn vô lực, Mộc Du đã không hề nhìn cô nữa, trực tiếp nói với những người còn lại: “Chúng tôi đi về trước.”

 

Thượng Minh cười mìm, bảo Mộc Du từ từ, chính mình gọi phục vụ thanh toán trước.

 

“Thật có lỗi, hơi không thoải mái, đi trước.”

 

Những người khác cũng không tiện giữ lại, dù sao quá trình tất cả mọi người đều thấy được, quả thật là nữ sinh đẩy Thượng Minh, hơn nữa Thượng Minh còn kiên trì phải tính tiền, điều này khiến người tổ chức liên hoan là anh họ của nữ sinh kia có chút khó coi.

 

Thượng Minh hừ lạnh trong lòng, nếu là thật tâm kết giao cậu sẽ không làm chuyện vẽ mặt như vậy, nhưng em họ của tên nam sinh kia thật sự là chạm vào kiêng kị của cậu.

 

Mộc Du mặt lạnh lùng kéo Thượng Minh rời đi, Thượng Minh trước khi đi còn ý vị thâm trường cười cười với cô nàng kia.

 

Nữ sinh đỏ mắt vặn vặn ngón tay nhưng mà cũng không làm nên chuyện gì, hơn nữa Mộc đại ca hàm hậu tin cậy trong cảm nhận của cô nàng sao lại có vẻ mặt khủng bố như vậy…

 

Thượng Minh nhìn nhìn cổ tay ửng đỏ của mình, tâm tình lại rất tốt.

 

Cô nàng ngu ngốc, bản thân mình có thể tránh được thì sao, cô nàng làm mình bị thương, Mộc Du sao còn có thể hòa nhã với cô nàng. Tuy rằng cậu tin tưởng Đầu Gỗ ngốc, nhưng mà đã khiêu khích tới trước mặt mình rồi, ngáng chân cô nàng một chút cũng không có gì, hơn nữa… tay bị thương rồi sẽ có rất nhiều chuyện đều làm không được đâu.

 

Mộc Du lạnh mặt băng bó chỗ bị phỏng cho Thượng Minh.

 

“Cười một cái.” Thượng Minh đùa giỡn hắn.

 

Mộc Du rầu rĩ nói: “Là tôi không bảo vệ tốt thiếu gia.”

 

Thượng Minh: “…” Là tự em làm anh làm sao bảo vệ được hả?

 

Tính sai, sớm biết hắn coi trọng an nguy của mình như vậy đã không chơi như thế: “Đã hết đau rồi, nè, anh thổi một cái liền đau thôi.”

 

Mộc Du lại thật cẩn thận thổi hai cá.

 

Thượng Minh nhìn Mộc Du dọn dẹp hộp đựng thuốc, cười tựa như con hồ ly: “Anh giúp em tắm đi?”

 

“Loảng xoảng ” Mộc Du nhẹ buông tay hộp thuốc liền rớt xuống mặt đất.

 

Thượng Minh ra vẻ mờ mịt không biết: “Làm sao vậy?”

 

Mộc Du: “…” Giống như quả thật không có gì, mới trước đây cũng từng giúp tiểu thiếu gia tắm rửa rồi, ừ, thật sự không có gì không có gì không có gì không có gì không có gì không có gì không có gì…

 

Thượng Minh chọt chọt mặt hắn: “Làm gì mà vẻ mặt cứ như em cường gian anh vậy.”

 

Mộc Du: “…” Thật sự không có gì không có gì không có gì không có gì không có gì không có gì không có gì…

 

Mộc Du nghiêm túc giúp cậu lấy vòi hoa sen, khiến cho Thượng Minh muốn làm chút gì cũng đều thua dưới ánh mắt chính trực của hắn.

 

Cuối cùng Thượng Minh đành phải thất bại nằm ở trên giường mình tự kiểm điểm, chậc, Đầu Gỗ ngốc mới trước đây cũng trầm mặc ít lời như vậy sao ta? Có phải do mình nuôi dạy có vấn đề không? Nữ sắc không gần, nam sắc cũng không gần, thật muốn làm ma pháp sư hay gì vậy.

 

Chờ Mộc Du cũng ra khỏi phòng tắm, kiểm tra băng gạc của cậu có bị nước vào hay không, Thượng Minh thật sự là không thể nhìn ra manh mối gì trên cái gương mặt than ka, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ thật sự không cảm giác?

 

Thẳng đến Mộc Du cho dịch chăn cho cậu, tắt đèn đóng cửa đi ra ngoài, Thượng Minh nghĩ tới cái gì đột nhiên nở nụ cười, vừa mới lúc mình chạm vào hắn một chút hơi nóng lúc vừa tắm xong cũng không có, điều này thuyết minh, Đầu Gỗ ngốc tắm nước lạnh a…

 

Thượng Minh đảo mắt, có chủ ý.

1 bình luận về “ĐS x MN – 2

Bình luận về bài viết này