2.
Đầu lưỡi của tiểu thiếu gia…..hơi mềm
Nữ sinh ngồi phía trước quay đầu lại, ghé vào trên bàn hỏi: “Mộc Du, cậu định nộp vào trường nào?”
Mộc Du nhăn mặt, không trả lời, tiếp tục học tiếng Anh.
Nữ sinh có vẻ đã quen với sự ít lời của hắn, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có biết Thượng Minh nộp vào trường nào hay không?”
“Thành phố B.” Thượng Minh đứng sau lưng cô nàng cười tủm tỉm nói.
Mộc Du thoáng kinh ngạc nhìn cậu một cái, thấy rõ ràng vẻ mặt cậu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ biết tiểu thiếu gia của hắn lại đùa giỡn người khác.
Trăm phương nghìn kế rời đi nơi đó, sao có thể quay trở về.
Như vậy tưởng tượng, đột nhiên cảm thấy được cuộc sống nơi đó giống như đã muốn không nhớ rõ, rõ ràng mới ở nơi này ngây người hai năm rưỡi.
Xem ra gần nhất phải tăng mạnh cường độ huấn luyện, tuy rằng cuộc sống hiện tại an nhàn thảnh thơi, nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng lúc tiểu thiếu gia của mình xảy ra nguy hiểm mà hắn lại bất lực.