Mạt thế

MẠT THẾ: CHƯƠNG 12

Chương 12

 

Lặng lẽ đánh giá những kẻ không phải người lương thiện cùng không thuộc về nhân loại trước mắt, Triệu Binh Đường do dự, dù sao gã là một quân nhân, cần phải có khí phách của quân nhân, trung thành là tất yếu, huống chi hắn không thể không cân nhắc đến người nhà của mình. Nhưng là hiện giờ hắn làm nhiệm vụ thất bại, cứ điểm sẽ mang theo một lượng lớn quái vật đâm vào lục địa, đó chính là một thảm họa lớn, nếu hắn không hợp tác cùng những người này, phỏng chừng ngay cả lục địa cũng không thể đi lên, càng miễn bàn bảo vệ ai.

 

Đúng vậy, hết thảy đều cần phải thành lập trên nền tảng còn sống sót, đây là yếu tố cơ bản nhất.

 

Biết hắn đã muốn dao động, Hạo Trầm Thủy vứt cho Lâm Cách Lôi một ánh mắt, tiếp nhận đàm phán: “Quan trọng nhất là sống sót, nếu tiếp tục tùy ý tàu ngầm trôi không mục đích thì chỉ còn một con đường chết, anh nếu giúp chúng tôi trở lại lục địa, chúng tôi cũng sẽ không làm khó dễ anh, ai đi đường nấy.”

Tuy rằng trước mắt chỉ là một thanh niên gầy yếu bình thường, nhưng Triệu Binh Đường trực giác đùa giỡn tâm cơ là vô dụng đối với người này, liền không nhiều lời nữa: “Tôi làm sao có thể tin tưởng các người?”

 

“Trừ bỏ tin tưởng, anh còn lựa chọn nào khác sao?” Lâm Cách Lôi cong môi, lại là cái loại cười nhạt khiến người khác buốt thấu cả tim phổi này.

 

Triệu Binh Đường không nói, ngược lại Hoài Nhị nhìn không được, xen mồm: “Tui nói nè anh đẹp trai, anh muốn tạo phản hay muốn làm cái gì cũng phải chân đạp đất mới làm được chứ? Tui dám nói, anh nếu mà không đáp ứng, Lâm Cách Lôi tuyệt đối sẽ khiến anh lãnh đủ, ảnh bạo lực lắm đó.”

 

Vừa dứt lời, gân xanh trên thái dương Lâm Cách Lôi giật giật, lạnh mặt đi về hướng Hoài Nhị.

 

“Nè! Nè! Anh muốn làm gì, anh đừng có qua đây!” Đùi của Hoài Nhị để cho Hoài Tiểu Điệp gối đầu, lúc này tựa như con thú nhỏ bị bẫy thú kẹp chặt, trừ bỏ kêu gào phô trương thanh thế thì không thể làm gì khác.

 

Vì thế Lâm Cách Lôi đi qua, một tay ghìm lại hai tay cậu áp lên trên đỉnh đầu, cúi đầu hung hăng cắn lên đôi môi vừa đáng ghét vừa đáng gặm này, bắt đầu chỉ là gặm cắn mang tính trừng phạt, dần dần tựa hồ nếm ra mùi vị, hai phiến môi quấn lấy triền miên cùng một chỗ, vong tình hôn sâu, gắn bó không rời.

 

“Lưu manh! Buông em ấy ra!” Diệp Gia Thành bất chấp tất cả nhào qua, bị một bàn tay phủi qua một bên, sau một lúc lâu vẫn không tìm ra được phương hướng.

 

Những người khác đều xem ngây người, Hạo Trầm Thủy phục hồi tinh thần lại đầu tiên, lẩm bẩm: “Quả nhiên lây bệnh nhị rồi.”

 

“Ca a!!!!! Có hai người đàn ông hôn nhau kìa!!!”

 

Mọi người đang ngẩn ngơ bị tiếng thét chói tai cao quãng tám của bộ xương làm giật mình tỉnh lại, không khỏi run rẩy khóe miệng trừng cái vật thể đang trình diễn vẻ mặt “tiếng thét” kinh điển, phiên bản kinh hoàng sợ hãi được thể hiện đầy đủ nhất, đều không còn lời nào để nói… Nên thét chói tai phải là bọn họ chứ?

 

Hai người đang hôn nhau cũng bị tiếng thét này quấy nhiễu, từ từ tách ra.

 

Hoài Nhị đỏ bừng mặt, che mặt chẹp chẹp miệng, nói thầm với mấy ngón tay: “Bạn giường cũng không thể tùy tiện hôn môi lung tung.”

 

“…” Lâm Cách Lôi thật muốn mắng một câu ‘Bạn giường em gái cậu’, không muốn trút giận lên người Hoài Nhị, anh chuyển khuôn mặt đen thui âm trầm sang hướng bộ xương.

 

Bộ xương lập tức đầu lâu run lên, vặn vẹo thân thể bị trói chặt, khớp xương quanh thân lách cách rung động: “Đừng như vậy, tui không có môi, đừng hôn tui.”

 

Đừng nặng khẩu vị như vậy được không… Mọi người đỡ trán.

 

Trịnh Cái một bên chùi mồ hôi trên trái, một bên dời đi lực chú ý: “Ờm, tuy rằng hắn ta chỉ là tù binh, nhưng chúng ta có phải cũng nên quan tâm tới một chút hay không?”

 

Nhìn theo hướng ngón tay chỉ, đoàn người hiểu được “hắn ta” mà Trịnh Cái nói đến là chỉ binh sĩ bị trói ở bên cạnh bộ xương, trên người binh sĩ kia có thương tích, tinh thần không phấn chấn, vẫn không tham dự gì vào câu chuyện, nhưng mà được Trịnh Cái nhắc nhở, bọn họ mới cảm giác tựa hồ cũng không phải bị thương đơn giản như vậy.

 

Người trước mắt này mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt xanh trắng như người chết, hai mắt hơi mở vẩn đục không chịu nổi, nửa mở miệng, vẻ mặt dại ra, lặng ngắc như xác chết, nếu không phải ngực vẫn hơi hơi phập phồng, thực không khác gì xác chết. Tình huống của hắn ta đã muốn rất tệ, Hạo Trầm Thủy thậm chí phát hiện trên lớp da của hắn ta xuất hiện một số đốm, này trên học thuật được gọi là thi ban, tên như ý nghĩa là xuất hiện trên thi thể, hiện giờ lại xuất hiện trên người sống.

 

Nếu là trước ngày 1 tháng 4, Hạo Trầm Thủy sẽ cảm thấy ngạc nhiên, đáng tiếc y là một trong những người tiếp xúc với tang thi trước hết.

 

“Cậu ta làm sao vậy?” Triệu Binh Đường vội hỏi, nhìn thấy đồng bạn duy nhất xuất hiện dị trạng, hắn làm sao có thể không hoang mang.

 

Hoài Nhị tò mò đánh giá binh sĩ: “Ê, xương cốt, hắn ta có phải cũng muốn biến thành thứ giống mi như vậy không, ừm, biến thành người nhiều đốm?”

 

Bộ xương nghiêng đầu đánh giá binh sĩ, nghe vậy lắc đầu: “Không đúng, hắn ta chuẩn bị biến thành quái vật, dạng giống như bọn họ sẽ biến thành quái vật.”

 

Giống như xác minh đáp án của bộ xương, binh sĩ đang trầm tĩnh bất ngờ vùng vẫy, không đợi đoàn người phản ứng lại, động tác trở nên càng mãnh liệt hơn, binh sĩ bị thương giãy dụa vặn vẹo tựa như chó điên, trong miệng chảy ra chất dịch đáng ngờ, phát ra tiếng tru như động vật.

 

Cho dù bọn họ đã muốn chấp nhận sự thực về tang thi, nhưng vô luận chuẩn bị tâm lý bao nhiêu lần, khi một màn nhân loại biến thành tang thi trắng trợn phát sinh trước mắt, không ai có thể đủ bàng quan. Cảm xúc mạnh đột nhiên trào ra trong lòng quá mức phức tạp, đến mức không thể biểu hiện ra trên khuôn mặt, bọn họ đờ đẫn nhìn người một giây trước còn là nhân loại chỉ một giây sau đã trở thành tang thi này, trừ bỏ sững sờ, cũng chỉ có sững sờ.

 

Tang thi đã mất đi thần trí con người, nó chỉ thuần túy còn lại dục vọng được ăn, là quái vật, chỉ biết gặm cắn tất cả vật còn sống.

 

“Oa! Cứu mạng, xương cốt của tui!!!” Bộ xương hét ầm lên, không vì cái gì khác, đơn giản là dắm răng nanh trắng nhơn nhởn của tang thi cũng không có cắn vào dây thừng tương đối yếu ớt, mà là phập một phát lên khúc xương hồng phấn bên cạnh, rồi sau đó ngậm luôn không nhả ra.

 

Đây cũng coi như vật sống sao? Trong lòng mọi người nảy sinh hoài nghi.

 

“Không sao, nhà mi chỉ có xương không mà.” Hoài Nhị an ủi nói: “Cắn thì cắn, cũng không rụng bớt miếng thịt nào.”

 

Quý Bách Dạ rõ ràng không cần an ủi như vậy, hốc mắt lại trở nên ngập lụt: “Không cần, xương cốt sẽ bị gặm trầy, vậy không đẹp nữa.”

 

Lòng thông cảm mỏng manh đều bởi vì câu này mà tan biến, tang thi tiếp tục gặm xương, xương tiếp tục ồn ào, Diệp Gia Thành tiếp tục tìm không ra đường, Trịnh Cái coi như là người hảo tâm, tận lực giữ chặt Diệp Gia Thành, để tránh gã đâm đầu vào tang thi mà đi đồng cam cộng khổ.

 

Lâm Cách Lôi cùng Hạo Trầm Thủy thì nhân cơ hội thu phục Triệu Binh Đường, hai người đứng ở trước mặt hắn gây áp lực, cố ý chừa không gian để hắn nhìn thẳng vào tang thi, Hạo Trầm Thủy lên tiếng: “Hợp tác chứ?”

 

Tất cả do dự đều bị sự đả kích do đồng bạn biến thành tang thi phá nát, Triệu Binh Đường quyết định thật nhanh, trực tiếp gật đầu.

 

“Yên tâm, tuy rằng không thích quân đội, nhưng đã hợp tác với anh, chúng tôi cũng không đến mức ra tay giết người lúc này.” Dứt lời, Hạo Trầm Thủy hất cằm ý bảo Lâm Cách Lôi thả người.

 

Lâm Cách Lôi tuy rằng không thích bị sai sử, nhưng cũng không có chần chờ, rút dao găm quân đội ra cắt đứt dây thừng.

 

Triệu Binh Đường thả lỏng các đốt ngón tay, xòe bàn tay về hướng Lâm Cách Lôi: “Đưa cho tôi, đây là di vật của cha tôi.”

 

Dao găm này là lấy được từ trên người Triệu Binh Đường không sai, Lâm Cách Lôi liền trả nó lại, coi như là thuận nước giong thuyền.

 

Sự hợp tác không quá rầy rà đích xác làm cho Triệu Binh Đường hưởng thụ, hắn hơi tăng thêm một chút tin tưởng đối với lần hợp tác này, cầm thanh dao găm trên tay chơi đùa một hồi, hắn nhắm hai mắt lại trầm tư một lát, đột nhiên mở miệng: “Để tôi làm một chuyện trước.”

 

Lâm Cách Lôi tuy rằng không biết thuật đọc tâm, lại như hiểu rõ mà gật đầu, Hạo Trầm Thủy càng không cần phải nói.

 

Tang thi đang gắt gao cắn chặt xương cốt của Quý Bách Dạ, đột nhiên nhạy cảm cảm thấy thịt tươi thơm ngon tiếp cận mình, nó nhả bộ xương ra tru lên vùng vẫy về phía đó, ý đồ giãy thoát dây trói, chiếm lấy món ngon. Nhưng mà ánh đao lại đâm vào khoang miệng đang mở lớn của nó, xuyên thấu vòm họng đâm vào đại não, tang thi đang điên cuồng giãy dụa tựa như con rối đứt dây mà yên tĩnh trở lại, tứ chi vô lực buông thõng, rũ xuống trên lưỡi dao, nó vừa mới trở thành tang thi không lâu, máu vẫn còn đỏ tươi, tạo nên những đường nét xinh đẹp trên lưỡi dao bằng kim loại.

 

Triệu Binh Đường đỡ lấy thi thể rút dao găm ra, cẩn thận nghiêm túc sửa sang lại dáng vẻ cho đồng bạn, hạ giọng thì thào tự nói: “Thời gian quen biết không dài, cậu ấy không có nhiều khuyết điểm lắm, là người tốt, ít nhất phải lưu lại một thi hài trọn vẹn.”

 

Lâm Cách Lôi hiểu được cái loại cảm giác này, cho dù đang ở hoàn cảnh xa lạ, đối mặt với người xa lạ, nhưng cảm giác tội lỗi khi rút dao từ trên người đồng bạn, cần được chia sẻ với người khác.

 

Cho dù đó là chuyện không thể không làm, thậm chí là vì bảo lưu tôn nghiêm cuối cùng cho đồng bạn.

 

Không khí trầm trọng như thế, dù là Hoài Nhị cùng Quý Bách Dạ cũng không dám hé răng, cuối cùng bọn họ để tàu ngầm nổi lên, tiến hành thuỷ táng đơn giản cho binh sĩ kia.

 

Triệu Binh Đường tuy rằng không nói cái gì, thế nhưng quan hệ cùng đoàn người rõ ràng có chút cải thiện, hắn không lại do dự hoặc là ngờ vực vô căn cứ nữa, nhanh chóng thu xếp việc cập bờ. Mở định vị vệ tinh, trong mười giây ghi nhớ số liệu cần thiết, rồi sau đó tính toán lộ tuyến, thiết lập chế độ tự động cho tàu ngầm, rồi sau đó sẽ không còn chuyện gì nữa.

 

Nhưng để đề phòng bọn người Lâm Cách Lôi lật lọng, Triệu Binh Đường giả vờ như đang trong tư thế điều khiển tàu, Hạo Trầm Thủy cũng không có lật tẩy hắn.

 

Hoài Tiểu Điệp vẫn còn mê man, sau lại Hạo Trầm Thủy tiếp nhận vị trí của Hoài Nhị, Hoài Nhị thực yên tâm với người bạn thân từ nhỏ này, liền chuyển giao, rồi sau đó cậu thả Quý Bách Dạ, không ai phản đối.

 

Có lẽ là Diệp Gia Thành không dám phản đối, nhóm Trịnh Cái không quan tâm, Lâm Cách Lôi dung túng cậu… Tuy rằng nội tâm cậu không ngừng giải thích rằng đó là vì bộ xương không nguy hiểm nên không ai phản đối.

 

“Quý Bách Dạ là nghệ danh của nhà mi hả? Vậy tên thật của mi là gì?” Hoài Nhị một bên đánh giá bộ xương màu phấn hồng một bên nói chuyện phiếm.

 

“Không, đây là tên thật của tui, tui không cần gia công nghệ thuật, bởi vì bản thân tui chính là nghệ thuật.” Bộ xương ngẩng mặt 45 độ.

 

“Ra là vậy, nhưng là tui cảm thấy Cốt Đầu nghe thuận tai hơn, tui gọi nhà mi là Cốt Đầu nghen.”

 

“Cái gì! Cái biệt hiệu không chút mỹ cảm này là chuyện gì đây?! Tui không cần!”

 

“Nhà mi không cần? Tui biểu Lâm Cách Lôi đánh mi à.”

 

“Được rồi, dù sao vẻ đẹp của tui không phải chỉ một cái biệt hiệu có thể ảnh hưởng được.”

 

Lâm Cách Lôi xoa xoa đầu Hoài Nhị, nếu không làm như vậy, tay anh sẽ không thể khống chế mà vặn rớt cái đầu lâu kia.

 

Hoài Nhị lại là nhe răng trợn mắt, không để ý Lâm Cách Lôi, tiếp tục lôi kéo làm quen với bộ xương: “Tui nói nè, bộ dáng này của mi nếu ra khỏi tàu ngầm này, có thể lập tức sẽ bị bỏ vào quan tài đem đi mai táng đó.”

 

Bộ xương cúi đầu trầm tư một lát, đột nhiên tựa như làm ảo thuật từ dưới chiếc giường quân dụng rút ra một cái rương nhỏ, đắc ý dào dạt nói: “Thân là siêu sao, làm sao có thể không có kỹ năng chuẩn bị chứ? Xem tui biến trang đây.”

 

“Ố ồ.” Hoài Nhị vỗ tay trợ trận.

 

Trong rương không có bao nhiêu đồ vật, chỉ là một ít quần áo đồ trang điểm tóc giả…., chỉ thấy bộ xương vùi đầu lục lọi một hồi, không bao lâu sau một phiên bản bộ xương mặc một thân quần áo mùa đông, khoác áo khoác dài, tay mang bao tay da, đầu đội tóc giả, nón tai bèo, kính râm cùng khẩu trang xuất thế.

 

Thật đúng là che kín không kẽ hở, nhưng mà…

 

“Hiện tại không phải mùa hè sao?” Hoài Nhị đưa ra nghi vấn.

 

Trịnh Cái đã quen việc Hoài Nhị luôn không nắm được trọng điểm, vì thế ông bổ sung vấn đề: “Cái tạo hình hiệp khách khoe hàng này, thật sự không có vấn đề sao?”

 

Không, vấn đề lớn đến nỗi không biết nên phun tào chỗ nào mới tốt.

 

Hoài Nhị cười to: “Ha ha ha, nó khoe cũng chỉ có thể khoe xương thôi, làm gì còn hàng.”

 

Bộ xương lui vào một góc phòng vẽ vòng tròn nguyền rủa, mọi người trầm mặc.

 

… Nhị hóa cần gì phải làm khó nhị hóa.

 

2 bình luận về “MẠT THẾ: CHƯƠNG 12

Bình luận về bài viết này