Mạt thế

MẠT THẾ: CHƯƠNG 13

13.

 

Trong lúc bộ xương khô vẽ vòng tròn, Hoài Nhị thật không khách khí mà lật tung cái rương, rất hảo tâm muốn đổi hình tượng cho bộ xương, ít nhất ăn mặc không quá mức bỉ ổi, nhưng là vừa lật, mọi người càng thêm câm nín với Quý Bách Dạ, bởi vì trong cái rương này thật sự trừ bỏ quần áo vẫn chỉ có quần áo, phải biết rằng giữa ranh giới sống chết này chỉ mang đạo cụ hóa trang mà không mang thứ hữu dụng gì khác, có thể thấy được người này cũng đã nhị hóa đạt tới một cấp bậc không thể diễn đạt.

 

Càng hơn nữa bộ xương khô thiên về phong cách hoa lệ rực rỡ, quần áo này mặc trên người một cái bộ xương khô, trừ bỏ đáng khinh, cũng chỉ có càng đáng khinh.

 

Hoài Nhị tay trái một cái áo sơmi tơ tằm họa tiết da báo, tay phải một cái khăn quàng cổ lông gà màu phấn hồng, nhìn một cái quần bó sát hoa văn mãng xà trong vali, không khỏi chuyển mắt nhìn về phía Lâm Cách Lôi dáng người cao lớn nhất đôi chân đặc biệt thon dài. Người sau cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng đem mấy thứ tà ác gì đó này nhét trở về trong vali khóa lại, lấy tay chọt chọt trán Hoài Nhị cười lạnh: “Muốn tôi giúp cậu tiêu trừ mấy cái ý nghĩ kỳ quái?”

 

Hoài Nhị vội vàng che trán điên cuồng lùi lại mấy bước, trốn vào phía sau lưng vị binh sĩ họ Triệu nhìn có vẻ có thể chống lại được phần tử bạo lực họ Lâm, đáng tiếc nhị hóa không ý thức được rằng tìm một người làm khiên thịt chết thay đối với bạn tình không khác gì đốt đèn trong nhà vệ sinh.

 

Vì thế Lâm Cách Lôi từ bị cách ăn mặc lẳng lơ làm chán ghét biến thành ăn giấm, từ trong ra ngoài tỏa ra vị chua gay mũi, nghiến răng nghiến lợi đi về phía Hoài Nhị.

Mắt thấy Lâm Cách Lôi một bộ hóa thân thành bò tót động dục, còn có cái khí thế thề phải chà xương gian phu ra bã kia, Triệu Binh Đường bình tĩnh mà bước từng bước sang bên cạnh, đem Hoài Nhị đang trốn sau lưng hắn ra hiến tế, cho thấy lập trường. Thật sự không thể trách hắn hèn nhát, quan thanh liêm còn khó xét xử chuyện gia đình mà, huống chi cơ hữu liếc mắt đưa tình gì gì đó, còn lâu mới là chuyện nghiêm túc.

 

“Oa!” Hoài Nhị nhìn thấy chỗ dựa vững chắc sập, sợ hãi kêu lên một tiếng nhảy sang bên cạnh, dưới tình huống hoảng loạn không tìm ra đường chạy ngay cả Diệp Gia Thành cũng chuẩn bị chộp tới làm lá chắn.

 

Lửa cháy đổ thêm dầu gì gì đó là tuyệt đối không được.

 

Vì thế Lâm Cách Lôi nguyên bản chỉ định kéo người tới một bên gặm một chút đỏ cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nắm lấy thắt lưng Hoài Nhị kéo về phía chiếc giường quân đội trống trải.

 

Hoài Nhị liều mạng giãy dụa, thế nhưng giá trị vũ lực của Lâm Cách Lôi rất cao, cậu bị trấn áp gắt gao.

 

Diệp Gia Thành mới tìm được phương hướng, nhìn thấy Hoài Nhị bị khi dễ, vội vàng nhảy tới cứu vớt, nhưng thấy tay Lâm Cách Lôi vung lên, Diệp Gia Thành lại tiếp tục múa ballet, quay mòng mòng tại chỗ.

 

“Oa, A Thủy, cứu tao với!!!” Hoài Nhị tránh không ra được cánh tay sắt trên lưng, kích động cầu cứu.

 

Hạo Trầm Thủy nhẹ nhàng vuốt ve tóc Hoài Tiểu Điệp, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng ồn đến Tiểu Điệp.”

 

“Đã biết.” Lâm Cách Lôi trả về một câu, che miệng Hoài Nhị đẩy lên trên giường, kéo chăn lên, thế giới im lặng, chỉ có hình dáng lần lượt thay đổi vặn vẹo dưới chăn khiến suy nghĩ người ta bay xa.

 

 

Dưới thảm đến tột cùng phát sinh thảm kịch như thế nào, thật sự khiến cho mấy người đàn ông tính hướng bình thường không thể nào tưởng tượng ra được, Diệp Gia Thành đầy đầu là chim nhỏ bay vòng quanh, bộ xương khô chuyên tâm vẽ vòng tròn, Hoài Tiểu Điệp ngủ đến an ổn, vì thế lúc chăn được xốc lên, vẻ mặt tên phần tử bạo lực mặt lạnh kia thoả mãn, tên nhị hóa kia quấn chăn lại trốn tránh tầm mắt quần chúng.

 

“Cậu nghỉ ngơi đi.” Lâm Cách Lôi ăn no thỏa mãn săn sóc nói: “Lấy khăn giấy cho cậu?”

 

Nhị hóa chộp được thứ gì đó liền ném qua: “Khăn giấy em gái anh!”

 

Tất cả tầm mắt vẽ một đường cong, di chuyển theo cái vật hình tứ giác so với đạn tín hiệu còn chói lóa hơn kia, cuối cùng không biết nói gì mà nhìn thấy nó đánh trúng lồng ngực tinh tráng của Lâm Cách Lôi sau đó rơi xuống mặt đất, lại đem tầm mắt thả lại trên vẻ mặt mắt mở trừng trừng miệng há to của Hoài Nhị, đều đỡ trán.

 

Một lúc lâu sau, Hoài Nhị mới ý thức được chính mình làm cái gì, chậm rãi lùi về trong chăn quấn kín không một kẽ hở, còn sót lại một bàn tay duỗi ra bên ngoài, thanh âm rầu rĩ truyền ra: “Ê, Lâm Cách Lôi, giúp tui nhặt lên coi.”

 

Lâm Cách Lôi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người bình tĩnh nhặt cái quần lót để lên cái tay kia, lại bình tĩnh ngồi ở bên cạnh sửa sang lại vũ khí, tỏ vẻ hoàn toàn không áp lực.

 

Khinh bỉ một tên mặt than hoàn toàn không có cảm giác thành tựu, mọi người phẫn nộ lấy lại sức tập trung, giả vờ lái tàu ngầm tiếp tục giả vờ, vuốt ve tóc tiếp tục vuốt ve, ngủ tiếp tục ngủ, vẽ vòng tròn vẫn cứ vẽ vòng tròn như cũ.

 

Trịnh Cái vẫn còn đang nắm chặt Diệp Gia Thành không cho gã này nhào về phía Lâm Cách Lôi, tuy rằng chú cho rằng việc này không khác gì đòi nhảy lầu cầu chú ý cả, đại khái là không khuyên cũng không dám chịu chết, nhưng chú thật sự tìm không ra chuyện để làm, đành phải tự tạo việc mà làm… Gay gì gì đó, nói chuyện yêu đương cũng không thoải mái hơn tình nhân bình thường bao nhiêu nha.

 

Trịnh Cái cảm thấy được có một số việc, vẫn cần xác định, vì thế lên tiếng hỏi các quý ông: “Các người còn ai yêu đàn ông không?”

 

Nhóm các quý ông trừng mắt nhìn Trịnh Cái, bao quát cả bộ xương khô.

 

“Tui làm sao có thể, như vậy sẽ làm tổn thương trái tim bao nhiêu cô gái chứ, tui nỡ nào nhẫn tâm.” Bộ xương khô kêu oai oái.

 

Mọi người phỉ nhổ trong bụng: Má nó, làm người không thể quá nặng khẩu vị.

 

Hạo Trầm Thủy rũ mắt nhìn Hoài Tiểu Điệp, ánh mắt ôn nhu, chuyên chú, không gì có thể tả hết.

 

“Tôi không phải.” Triệu Binh Đường cảm thấy được chính mình rất cần thiết phải trả lời vấn đề này, để tránh lần thứ hai trở thành chốt thí.

 

Diệp Gia Thành suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, nhìn cái cục chăn kia, thì thào: “Tôi yêu Hoài Nhị.”

 

Nghe lời tuyên bố đó, mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy cơ hội Diệp Gia Thành thắng Lâm Cách Lôi cướp được Hoài Nhị ngay cả 1% cũng không tới.

 

Giống như dự đoán được suy nghĩ của mọi người, Diệp Gia Thành phẫn hận gầm nhẹ: “Hoài Nhị với tôi mới là tình nhân, tên Lâm Cách Lôi kia là bên thứ ba.”

 

Nghe xong nội tình này, mọi người nhướn mày nhìn về phía đương sự vừa được dán cái nhãn “tiểu tam”, nhưng mà Lâm Cách Lôi còn chưa kịp biện hộ cho mình, cái đầu tóc ngắn bù xù của Hoài Nhị từ trong chăn ló ra, ồn ào: “Ê, tui với anh đã chia tay rồi! Đã sớm chia tay! Anh đừng nói bậy nha!”

 

“Anh…” Biết sai rồi, tha thứ cho anh, quay lại đi.

 

Lời nói cuối cùng vẫn không thể nói ra, cự tuyệt của Hoài Nhị khiến Diệp Gia Thành cực kỳ khó chịu, kỳ thật ngay từ đầu gã còn mong ăn may, cảm thấy Hoài Nhị muốn gây khó dễ với gã, chỉ vì để gã chịu chút đau khổ mà thôi, dù sao chuyện tình cảm, nào có dễ dàng phân chia rõ ràng như vậy, hồi còn thiếu niên gã quen bạn gái còn chia chia hợp hợp mấy lần kìa, càng miễn bàn sau này yêu đương đồng tính, càng khó phân rõ, cho nên gã chờ Hoài Nhị nguôi giận, chờ tình cảm hồi phục. Nhưng mà mới chỉ nửa ngày, gã phát hiện bởi vì có sự tham gia của Lâm Cách Lôi, tình huống càng ngày càng không ổn, hy vọng hợp lại thập phần xa vời.

 

Vẻ mặt gã xám tro ngồi ở đó, lăng lăng trừng mắt nhìn cái cục chăn lần nữa trùm đầu lại, cảm xúc lại một lần nữa tụt dốc, cuối cùng để Trịnh Cái khuyên bảo quay về trên ghế, hai tay ôm lấy đầu đông cứng tại đó.

 

Bộ xương khô thừa dịp không ai chú ý, cọ đến bên giường, vỗ vỗ chăn: “Ê, mặc quần chưa?”

 

“… Mặc rồi.”

 

“Chui ra đi, cậu không biết ngộp hả?”

 

“… Ngộp muốn chết.”

 

“Ra đi, tui cho cậu xem vật quý của tui.”

 

Hoài Nhị từ trong chăn lộ ra con mắt: “Vật quý gì?”

 

“Tập chân dung của bổn đại gia.” Bộ xương khô tự hào nói.

 

Nói thật, Quý Bách Dạ thật sự có tư bản để tự luyến… Ờm, từng có…

 

Quý Bách Dạ siêu sao này hoàn toàn xứng đáng, hắn có được ngoại hình hoàn mỹ, không phải cái loại tiểu sinh búng ra sữa, mà là đàn ông đích thực kết hợp quý tộc tao nhã cùng mị lực nam tính, tuy rằng hắn cũng không có bao nhiêu tai tiếng, nhưng hắn cũng không trốn tránh nói ra điều kiện của bản thân cho truyền thông —— chính là cô gái trong định mệnh phải xinh đẹp hơn hắn, xuất sắc hơn hắn, nghệ thuật hơn hắn.

 

Điều kiện duy tâm như thế tự nhiên là không ai có thể đạt tới, cho nên Quý Bách Dạ vẫn duy trì độc thân, nhưng mà như vậy càng kích thích sự điên cuồng của fan nữ, nhân khí của Quý thiên vương vẫn luôn đứng nhất bảng, mà quân đội lợi dụng nhân khí của Quý Bách Dạ tiến hành khống chế tinh thần một cách xảo diệu đối với cư dân trên một mặt nào đó, ít nhất đại bộ phận nữ tính cũng chưa từng sinh ra ý nghĩ muốn rời khỏi khu cách ly.

 

Quân đội dựng nên khẩu hiệu cho Quý thiên vương là —— chúng ta cùng nhau bảo hộ khu cách ly nào.

 

Đương nhiên, rất nhiều nam nhân cười nhạt khinh thường đối với điều này, nhưng khống chế được nữ nhân của bọn họ, cũng như bóp lấy mạch sống của bọn họ, không thể nói là tác dụng không lớn.

 

Hoài Nhị tuy rằng không phải fan não tàn của Quý Bách Dạ, nhưng trai đẹp ai không thích? Lập tức gật đầu, từ trong chăn chui ra, phát hiện Lâm Cách Lôi vẫn đang bình tĩnh kiểm tra vũ khí, không có ý tứ ngăn cản, cậu càng thêm vui vẻ, cùng bộ xương khô chui vào một góc sáng sủa cùng nhau xem tập tranh chân dung.

 

Tập tranh chân dung các loại làm dáng khoa trương, nhưng Hoài Nhị vẫn xem vui vẻ.

 

Hạo Trầm Thủy nhướn mày liếc mắt nhìn Lâm Cách Lôi một cái, vẻ mặt mang chút khinh bỉ, nói thầm: “Hừ, khinh thường bộ xương khô? Không chừng tên ngốc kia thật sự sẽ bị bộ xương khô vác đi.”

 

Lâm Cách Lôi nhĩ lực thật tốt, anh nghe được, khóe môi hơi nhếch, răng rắc một tiếng lên đạn súng lục, nói thầm: “Chỉ bằng một đống xương cốt không chim kia?”

 

“…” Hạo Trầm Thủy thầm nghĩ: Đây là đem vô sỉ chơi đến thành nghệ thuật rồi?

 

Trịnh Cái nhĩ lực cũng không tồi, đột nhiên thổn thức: “Quả nhiên là thụ thụ bất thân sao?”

 

Triệu Binh Đường lúc trước làm lính kỹ thuật giá trị công kích không quá cao nhưng nhĩ lực rất không tồi quyết định giả câm giả điếc, chuyên tâm lái tàu… Mình cái gì cũng không nghe, mình cái gì cũng không hiểu.

 

Hai người trốn ở góc phòng xem tranh chân dung hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra phía sau cả, bộ xương khô tự hào giảng giải cho mỗi một tờ chân dung, Hoài Nhị liếc mắt nhìn ảnh chụp nuốt nước miếng một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bộ xương khô một cái lại thở dài một hơi, vô hạn tuần hoàn.

 

Hoài Tiểu Điệp đột nhiên từ trong lòng Hạo Trầm Thủy ngồi thẳng dậy, con ngươi trống rỗng trừng trừng nhìn Lâm Cách Lôi, không rên một tiếng.

 

Lâm Cách Lôi chú ý tới, nhìn lại cô, lại phát hiện chính mình không thể đạt được tin tức gì từ trên người cô gái này, cô tựa như một con búp bê sứ không có sinh mệnh, khiến người khác không biết được cảm xúc của cô, rồi lại biến hoá kỳ lạ để người ta không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại của cô.

 

Hạo Trầm Thủy có thể đọc tâm, nhưng thế giới tinh thần của Tiểu Điệp thực hỗn loạn, y rất khó đọc ra một cách có hệ thống ý nghĩa chân chính từ bên trong tư tưởng của một người điên, nhất thời bị lượng tin tức quá lớn khiến đầu như to ra, vội vàng khắc chế năng lực đọc tâm, cho dù y mới có được loại năng lực này thời gian rất ngắn, nhưng y nhất định phải học được cách vận dụng cùng thích ứng.

 

“Tiểu Điệp? Chị không nghỉ ngơi tiếp một hồi sao?” Hạo Trầm Thủy cố nén lại cảm giác không khoẻ, chủ động quan tâm Hoài Tiểu Điệp.

 

Hoài Tiểu Điệp rốt cục thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hạo Trầm Thủy: “Chị đói bụng… Còn có, Nhạc Nhạc đâu?”

 

Hạo Trầm Thủy vội vàng lấy ra một con búp bê gỗ cũ nát từ trong túi tiền đưa cho Hoài Tiểu Điệp, người sau ôm lấy búp bê gỗ nở một nụ cười hiền từ của một người mẹ, thực phối hợp mà ăn lấy thức ăn cùng nước uống Hạo Trầm Thủy đưa đến bên miệng.

 

Lúc này Hạo Trầm Thủy chỉ từ trong tư tưởng của Hoài Tiểu Điệp nhìn thấy một đứa bé đáng yêu, chiếm cứ tất cả.

1 bình luận về “MẠT THẾ: CHƯƠNG 13

Bình luận về bài viết này