MTCQSCTT

MTCQSCTT: CHƯƠNG 76

76

 

Thời gian một giây vừa qua, ngay khi khối tinh thể trong thế giới tinh thần hoàn toàn sáng lên, cảm giác cơ khác của thân thể Hạ Phi với năng lượng rốt cuộc cũng bình ổn lại, nguy cơ giải trừ.

 

Thế giới tinh thần “ăn” rất no, nhiều thêm chút nữa, hắn đại khái sẽ bị no năng lượng mà chết.

 

Mang theo kinh ngạc cùng vui sướng khi dị năng thăng liền hai cấp, Hạ Phi rốt cục nguyện ý tin tưởng, dị năng cấp bốn không giống ba cấp đầu, thay đổi thành lộ tuyến ôn hòa bình thản. Bởi vì trong lần thăng cấp này, tinh thần hắn được khí tức nhu hòa ân cần săn sóc, giống như nghỉ ngơi dưới bóng cây sau giờ ngọ mùa hè, thoải mái khiến người ta buồn ngủ, không có nửa phần chấn động cùng nguy cơ xâm lược.

Lúc hết thảy đều dừng lại, tinh thần mỏi mệt do lúc ban đầu vùng vẫy đấu tranh của hắn, vậy mà cũng được hoàn toàn trấn an chữa trị trong lần thăng cấp thứ hai.

 

Tinh thần lực cấp bốn, tựa hồ có được lực lượng là vỗ về trấn an lòng người.

 

Quần áo trên người hắn lúc trước bị mồ hôi lạnh làm ướt, đến bây giờ còn lạnh lẽo chưa khô. Nhưng tinh thần hắn hiện tại, lại linh hoạt sáng lạn, không kém chút nào so với lúc trước.

 

Xác định trạng huống thân thể không ngại, năng lượng hấp thu cũng đã muốn đình chỉ, Hạ Phi lúc này mới mở mắt ra, nâng bước lội nước, chân trần giẫm lên bờ ao, một bước thật dài dừng trước mặt nam nhân.

 

“Xem đi, anh không sao.” Hạ Phi cong mắt, trong mắt sóng nước nhu hòa, ôn nhu đến có thể khiến người tình nguyện chết chìm trong đó.

 

Mục Nhạn Hành không có đáp lời, mắt y không chớp không dời dừng ngay trên mặt Hạ Phi, nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn cũng kéo căng, tựa như đang khắc chế nhẫn nại cái gì.

 

Hạ Phi nghiêng đầu, mỉm cười vươn đầu ngón tay, chọc chọc trán nam nhân: “Phát ngốc sao? Anh rất tốt, thật sự không có việc gì.”

 

Ngón tay lạnh như băng điểm nhẹ trên cái trán cũng đồng dạng lạnh lẽo, Hạ Phi mới phát hiện cảnh tượng bị hắn bỏ qua —— trên trán người này chảy ra mồ hôi lạnh dày đặc, sợi tóc nhỏ vụn dính phía trên, giống như người vừa mới bị tra tấn thống khổ là y.

 

Tâm lập tức trở nên càng thêm mềm mại, hận không thể khiến bản thân biến thành kẹo đường khổng lồ mềm nhũn lại dinh dính, bao bọc nam nhân trước mắt này từ đầu đến chân kéo tiến vào trong cơ thể, không bao giờ thả y ra nữa.

 

Mở hai tay dùng sức ôm lấy tấm lưng kiên cường rộng rãi của nam nhân, Hạ Phi đem đầu chôn vào hõm vai nam nhân, hít một hơi thật sâu, đem mùi cỏ cây thơm ngát trên thân nam nhân nhét đầy lồng ngực bản thân, ánh mắt chợt trở nên ướt át chua xót, cảm giác mình thích người này thích đến không biết phải làm cái gì mới tốt, chỉ thích người này, ngửi được hương vị người này, đã cảm thấy cả người hạnh phúc muốn nổ tung.

 

Muốn hoàn hoàn toàn toàn đem toàn bộ người này xem như một phần máu thịt của bản thân, vô luận thế nào cũng không buông tay.

 

Tâm tình không hiểu sao bắt đầu nổi sóng, tư vị ê ẩm ngọt ngào thật tốt đẹp. Hắn chỉ có thể nằm trên vai nam nhân, thanh âm khàn khàn ôn nhu vô ý thức tiếp tục lặp lại bên tai nam nhân: “Nhạn Hành, anh không sao, thực sự không có việc gì . . . . . .”

 

Trong giọng nói trầm thấp thầm thì của hắn, nam nhân bị ôm chặt rốt cục có phản ứng.

 

Hai tay vòng ra sau lưng hắn ôm vòng eo hắn, lòng bàn tay ấm áp dán trên lưng, đem độ ấm cuồn cuộn không ngừng truyền cho hắn. Lòng bàn tay theo cột sống chậm rãi đi lên, cuối cùng dùng sức chế trụ xương vai, năm ngón tay khép lại, dùng lực như muốn nắm vỡ bả vai, hung hăng kéo người này dán sát vào thân thể, giống như muốn đem Hạ Phi toàn bộ nhét vào lồng ngực mình, hận không thể làm cho toàn thân cao thấp mỗi một vị trí đều kề sát vào nhau, như vậy mới có thể xác nhận đối phương hoàn hảo không tổn hao gì.

 

Thân thể bị ôm thật chặt, xương cốt tựa hồ đều đang rên rỉ phát ra kháng nghị. Vậy mà Hạ Phi lại cười đến tỏa nắng, đây là một lần Nhạn Hành khó được không thể khống chế, bởi vì hắn mà không thể khống chế, khiến hắn cảm giác thực sung sướng.

 

“Em thực lo lắng.” Đồng dạng đem mặt vùi vào hõm vai Hạ Phi, như một loại an ủi lẫn nhau.

 

Mục Nhạn Hành cúi đầu nói với hắn: “Hạ Phi, em thực lo lắng cho anh.”

 

“Anh biết.” Hạ Phi nhẹ nhàng nháy mắt, trong mắt ý cười nhộn nhạo, có thể được người này để ở trong lòng như thế, hắn thỏa mãn đến đều nhanh quên hết tất cả, “Anh đều biết cả. Hiện tại có thể yên tâm rồi, Nhạn Hành.”

 

Mục Nhạn Hành không có nói nữa, chỉ im lặng ôm Hạ Phi, hô hấp mỏng manh trêu chọc bầu không khí ngưng trệ.

 

“Nhạn Hành?” Hạ Phi dùng cằm cọ xát bả vai đối phương một chút, tuy rằng Nhạn Hành chủ động ôm chặt thực thỏa mãn, nhưng tiếp tục như vậy, hắn vài ngày sau này chắc không còn cách nào nâng tay lên được. . . . . . Tay Nhạn Hành quá khỏe.

 

Lời nói của hắn vừa dứt, Mục Nhạn Hành liền chống vai hắn, nhanh chóng đẩy hắn ra.

 

“A?” Hạ Phi không hiểu tình huống mờ mịt.

 

Thế nhưng giây tiếp theo, nam nhân anh tuấn trầm mặc liền nghiêng người qua, kiên định mà nghiêm túc hôn hắn, hơi thở ấm áp ướt át, mê hoặc tâm thần.

 

Đôi mắt xinh đẹp trợn to, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của nam nhân. Người này nhíu mi, nhắm chặt mắt, lông mi đen nhánh nhẹ nhàng rung động, lông mi tinh tế cong cong tựa hồ có thể quét qua tâm khảm người ta, khiến tâm người ta nhịn không được mà ngứa ngáy.

 

Trong cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ, Hạ Phi thuận theo mở miệng, mặc cho đầu lưỡi ấm áp của nam nhân tham nhập vào khoang miệng, mạnh mẽ lại khắc chế liếm mút, chăm chú nghiêm túc triền miên dây dưa, hôn môi cũng dùng thái độ cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn phù hợp tính cách người này.

 

Nghiêng mặt, hơi hơi tránh đi cái hôn của nam nhân, Hạ Phi thở dốc cúi đầu cười nói: “Nhạn Hành, không cần khắc chế như vậy. Anh cũng không phải vật dễ vỡ, lại dùng lực chút anh cũng có thể nhận được.” Y nâng mắt, đối diện đôi mắt mở to của nam nhân, trong mắt phong tình lưu chuyển, vô cùng mê người, đôi môi đỏ mọng bị hôn đến trơn bóng ướt át lại càng xinh tươi mĩ lệ, màu sắc trêu người, tựa như một lời mời gọi im lặng.

 

Mục Nhạn Hành nhìn thấy Hạ Phi như vậy, cổ họng bỗng dưng căng thẳng, nhưng mà thân thể vốn căng chặt từ trước lại thực sự thả lỏng xuống. Trong mắt y một tia bất đắc dĩ. . . . . . người này, như vậy là phạm quy rồi?

 

Hạ Phi mỉm cười, Nhạn Hành không lên, vậy hắn lên.

 

Không chút khách khí hôn lên môi nam nhân, hắn cũng không ôn nhu khắc chế như Mục Nhạn Hành, hung mãnh hôn như muốn ăn hết người ta vào bụng. Đủ loại cảm xúc phức tạp nổi lên trong lòng lúc trước, giờ phút này đều theo nụ hôn mà biểu đạt ra.

 

—— Mục Nhạn Hành, anh thực yêu em.

 

Hôn môi kịch liệt, tiếng nước chậc chậc, môi cùng môi vong tình ma xát, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi truy đuổi liếm mút, hết thảy nhiệt tình đều để nói lên lời nói này.

 

Mà Mục Nhạn Hành dùng thuận theo để đáp lại, em cũng thực yêu anh, Hạ Phi.

 

Hai trái tim, nếu có một trái buốt giá, chẳng sợ trái kia nóng cháy đến thế nào, sau khi chúng nó ở cạnh nhau, cũng chỉ có được ấm áp ngắn ngủi. Nhiệt lưu chảy về phía băng lãnh, không lâu sau, trái tim nồng nhiệt cuối cùng cũng nguội lạnh. Chỉ có hai trái tim ấm áp như nhau thân thiết tương giao, ấm áp mới có thể liên tục không dứt.

 

Hai ngươi hôn môi, thực may mắn, có được trái tim ấm áp của nhau.

 

Hang động với lân quang lập lòe như bầu trời đầy sao, sóng nước lăn tăn dập dờn trong hồ nước trong suốt, mỹ nhân cùng suất ca ôm nhau hôn môi, nếu không nhìn đến bàn tay trắng nõn chậm rãi hướng đến cặp mông, vuốt ve đầy tình sắc, có lẽ hết thảy đều tốt đẹp ấm áp tựa như bức tranh hoàn hảo nhất.

 

“Hạ Phi!” Mục Nhạn Hành bắt được cái tay hạnh kiểm xấu, quẫn bách gầm nhẹ, “Hiện tại là thời điểm làm loại chuyện này sao?!” Nơi bị chạm đến bị vuốt ve, quỷ dị bốc lên một dòng điện tê dại, thân thể y trong tay Hạ Phi, luôn trở nên thập phần kỳ quái, phản ứng quái dị luôn khiến người ta lúng túng mà xấu hổ.

 

“Vừa rồi quá tập trung, không biết khi nào thì sờ qua.” Nam nhân tuấn mỹ quá phận vô tội liếm liếm khóe miệng, động tác khiêu khích tuyệt đối là cố ý lại làm cho yếu hầu Mục Nhạn Hành khô khốc, nam nhân trầm mặc trong lòng bất đắc dĩ than, này thật là phạm quy a, Hạ Phi!

 

“Hơn nữa. . . . . .” Hạ Phi ngượng ngùng liếc y, liếc một cái lại một cái, ánh mắt câu nhân tựa như bàn chải nhỏ, nhỏ giọng nói, “Anh cương, làm sao bây giờ?” Vẻ mặt ngây ngô đơn thuần bộ dáng thật hiếu kì, trong mắt lại giảo hoạt như hồ ly.

 

Mục Nhạn Hành ngơ ngác nhìn hắn, hắn, hắn hắn hắn lại còn nói ra cho được cái câu này?!

 

Lúc y đang sững sờ, một bàn tay bắt lấy tay y, sau đó dẫn dắt, đặt trên một vật cứng rắn nóng hầm hập.

 

“Xem, anh nói thật.” Nam nhân xinh đẹp làm một bộ dáng ngây thơ ngượng ngùng, “Ai bảo hương vị của Nhạn Hành em thật quá tốt làm chi?”

 

Vật dưới bàn tay như có sinh mệnh mà rung động, độ ấm cao khiến y có ảo giác như bị bỏng. Mục Nhạn Hành cứng ngắc tại chỗ, nghiêm mặt, biểu tình lại càng ngây ngốc.

 

“Phải xoa xoa. Giống như vầy.” Hạ Phi cười khẽ, tiếng nói hơi khàn lộ ra dục vọng, như ác ma câu dẫn người ta sa đọa, mà tay của hắn cũng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy hạ thân Mục Nhạn Hành, xoa bóp làm mẫu.

 

Cảm thụ được vật trong tay dưới động tác của mình mà nhanh chóng lên tinh thần, Hạ Phi vừa lòng nhếch mép, đầu ngón tay chọc chọc phần đỉnh cứng rắn, nhấc mi mắt xem xét Mục Nhạn Hành, chậm rì rì cười tủm tỉm tuyên bố: “Xem, Nhạn Hành em không phải cũng giống anh sao.”

 

Tuy tính tình Mục Nhạn hành luôn rất tốt, hiện tại cũng quẫn bách đến độ hận không thể một đao chém ngất Hạ Phi, lại chém ngất chính mình —— bị người mình thích đối đãi như vậy, nếu thực không phản ứng vậy nên suy xét mình có phải bất lực không đi?

 

Hạ Phi biết người này da mặt mỏng, dễ dàng thẹn thùng, thật là ngây thơ đến không thể nói nổi, nếu có thể, hắn tin tưởng Mục Nhạn Hành chính là đàm luyến ái Platon (yêu trên tinh thần, không quan hệ thể xác) cả đời cũng không hề áp lực.

 

Thế nhưng hắn không thể được. Hắn muốn nam nhân này, muốn đến thân thể đều đau.

 

Cho nên phải từng bước một, như tằm ăn rỗi, làm cho nam nhân này quen thuộc cách làm của hắn, cuối cùng của cuối cùng, oàm một ngụm ăn đến xương cốt không còn.

 

Hôm nay chính là bước đầu tiên.

 

“Chỉ sờ sờ.” Hắn hơi hơi cúi đầu, chạm trán với Mục Nhạn Hành, con ngươi ngập nước, giọng mũi ướt át, “Anh khó chịu, Nhạn Hành.” Lời nói nhu nhược khiến người ta cảm thấy cự tuyệt hắn quả thực là một loại tội ác.

 

Mục Nhạn Hành không thể cự tuyệt.

 

Một khi quyết định, y tất nhiên sẽ cố gắng làm được.

 

Bàn tay thô ráp trượt vào trong quần, cầm lấy thứ cứng rắn nóng bỏng. Ngón tay có chút run rẩy, Mục Nhạn Hành lấy lại bình tĩnh, hạ mắt, nhìn chằm chằm mặt đất, động tác trên tay trúc trắc vụng về.

 

“Ưm. . . . . . Thực thoải mái a Nhạn Hành, nơi đó, a, nơi vừa rồi, lại sờ sờ. . . . . .” Cánh môi duyên dáng thẳng thắn biểu đạt cảm thụ bản thân, rên rỉ ái muội đầy tình sắc làm cho thân thể người nghe vù vù nổi lên dục hỏa.

 

“Nhạn Hành, của em cũng lớn lên kìa.” Nam nhân hoàn toàn không biết cảm giác thẹn thùng là cái gì thở dốc khẽ cười, miêu tả tình huống dục vọng bị hắn trêu chọc, “Gấp như vậy sao?”

 

Tay hắn linh hoạt vuốt ve phần thân cứng rắn, đầu ngón tay lướt qua phần đỉnh ướt át, như diễn tấu một khúc ca vui vẻ linh động, ôn nhu âu yếm dương vật của Mục Nhạn Hành.

 

“Thoải mái sao?” Khóe mắt hắn khẽ nhếch, mị hoặc vô cùng.

 

Mục Nhạn Hành gắt gao mím môi, chỉ có một chút tiếng thở dốc không thể nhẫn nại tràn ra từ yết hầu, từ xoang mũi, lại càng khiến Hạ Phi hưng phấn không thôi, hận không thể hiện tại liền đem người này đặt dưới thân kết hợp thành một thể.

 

Nhưng mà thời gian không đúng, địa phương không đúng, Hạ Phi khó nhịn liếm liếm cánh môi, ánh mắt chứa đầy tình dục hiện lên một tia tình thế bắt buộc lại giảo hoạt, hắn sẽ không để ngày nào đó quá xa đâu.

 

Dựa vào nhau, ngón tay hoạt động ở chỗ bí ẩn, tiếng rên rỉ khàn khàn không chút cố kỵ làm cho người ta mặt đỏ tim đập vang lên, lại thêm tiếng thở dốc trầm thấp bị kiềm nén khiến người không khỏi sinh ra dục vọng lăng ngược quanh quẩn trong hang động.

 

Cuối cùng một tiếng kêu rên bị kiềm nén, một tiếng ngâm nga đầy thoải mái, kèm theo cỗ chất lỏng nóng bỏng phun lên trên tay, trong hang động yên tĩnh dây dưa cùng một chỗ.

 

Hạ Phi nhìn không chuyển mắt vào khuôn mặt anh tuấn khêu gợi tột đỉnh sau khi cao trào của nam nhân, dục vọng mới phát tiết nhất thời lại có dấu hiệu thức tỉnh.

 

“Hạ Phi!” Mục Nhạn Hành không thể nhẫn nữa cắn răng nói, “Mặc kệ là ai thả nhiều tinh hạch như vậy ở chỗ này, người đó tuyệt đối tùy thời có thể trở lại! Chúng ta cần phải đi.” Y xoay người bước đến bên cạnh ao, ngồi xổm xuống rửa sạch chất lỏng trên tay, ảnh ngược chiếu trên mặt nước, khuôn mặt thỏa mãn khiến chính y cũng không dám nhìn thẳng.

 

Hạ Phi tiếc nuối nhún nhún vai, đi đến bên cạnh Mục Nhạn Hành ngồi xổm xuống, hai tay cắm vào trong nước, nhìn chất lỏng màu trắng sữa từng đợt nhẹ nhàng khuếch tán, nhếch lên khóe miệng. . . . . . Nếu không phải hiểu được tùy thời có thể có người xâm nhập, hôm nay sẽ không chỉ là một phát có thể giải quyết mọi chuyện đâu, Nhạn Hành.

 

Đôi mắt hẹp dài của hắn thoải mái nửa híp lại, như chàng báo hưởng dụng xong con mồi, no nê biếng nhác.

 74 kẹo đường

Kẹo đường

10 bình luận về “MTCQSCTT: CHƯƠNG 76

Gửi phản hồi cho little1991 Hủy trả lời