MTCQSCTT

MTCQSCTT: CHƯƠNG 75

75

 

Sau tường đá là một hang động khép kín, không lớn, đại khái hình trăng non, một hồ nước chiếm hơn phân nửa hang động, phía trên có giọt nước không ngừng rơi vào trong đó,”tí tách”, khiến cho mặt nước vẫn luôn không được yên ả, từng vòng sóng gợn khuếch tán đến bờ ao.

 

Chỉ là nguyên thạch chiếu sáng, cũng không thể khiến cho Hạ Phi cùng Mục Nhạn Hành thấy rõ ràng như thế.

 

Có lẽ do gần nước, trên vách đá trong hang động sinh trưởng một loại thực vật dạ quang không biết tên, lân quang mỏng manh hội tụ cùng nhau, liền xua tan cả hắc ám trong hang động, lóe sáng tựa như bầu trời đầy sao, trong vương quốc đồng thoại, xa hoa lộng lẫy.

Lân quang đầy hang chiếu vào mặt nước khẽ dập dờn trong ao, khiến mặt nước ánh lên ánh sáng huyền ảo, mà quang ảnh của sóng nước chiếu lên trên tường đá một bên, như mộng như ảo.

 

Nhưng mà hấp dẫn ánh mắt hai người, lại không phải là hết thảy cảnh đẹp huyễn hoặc trước mắt, mà là tinh hạch dưới đáy hồ trong suốt, tựa như cát đá không đáng giá tiền chồng chất thành núi nhỏ.

 

Màu đỏ, màu cam, rải rác còn có mấy viên tinh hạch màu vàng chưa bao giờ gặp, cứ như vậy tùy tùy tiện tiện trầm mình dưới mặt nước, tựa như bảo tàng bị chôn giấu nơi hoang đảo, ngủ say chờ đợi một ngày bị người khai quật.

 

Mà hiện tại, nó rốt cục chờ được người đến đây khai quật nó.

 

Hạ Phi không biết tinh hạch dưới mặt nước chồng chất dày đến bao nhiêu, nhưng chỉ cần xem kích cỡ hồ nước, lại nhìn đáy ao bị một mảnh trong suốt long lanh chiếm giữ, nhìn không đến nửa điểm cát đá, hắn cũng đã bị bánh nhân thịt trời giáng đập cho hôn mê.

 

Cho dù chỉ có một tầng tinh hạch mỏng manh, số lượng này cũng không phải lớn bình thường!

 

Khiếp sợ cùng kinh hỉ qua đi, bốc lên trong lòng, chiếm cứ thần trí, chính là bản năng thân thể gần như tham lam khát vọng mãnh liệt thứ kia.

 

Chỉ một viên tinh hạch cấp cao liền có thể sinh ra mê hoặc trí mạng với con người, càng đừng nói nhiều tinh hạch bị chất đống cùng một chỗ như vậy. Hạ Phi còn có thể bảo tồn được một chút thanh tỉnh, đại khái cũng bởi vì có một tầng nước cách trở khí tức của tinh hạch khuếch tán, nếu không hắn lúc này có thể đã trở nên hoàn toàn điên cuồng, giống như cái đêm đầu tiên hắn bùng nổ dị năng.

 

Nhưng mà một chút thanh tỉnh này đang lung lay sắp đổ.

 

Thân thể hành động trước lý trí, đã hơi hơi cúi đầu, vượt qua tường đá bị đánh tan, tiến vào thế giới huyền huyễn phía sau vách đá.

 

Mục Nhạn Hành cũng đang ngẩn người khi nhìn đến hành động của Hạ Phi, đột nhiên giật mình tỉnh táo lại. Y không chút do dự, nâng bước đi theo. Y thực may mắn y không phải dị năng giả hệ năng lượng, bởi vậy tinh hạch chưa được chiết xuất hoàn toàn không có lực hấp dẫn đối với y. Trong lúc này y với Hạ Phi hai người, cuối cùng có một người thanh tĩnh.

 

Sau vách đá không có nguy hiểm rõ ràng, nhưng y vẫn không buông bỏ hoàn toàn lòng cảnh giác. Cho nên y chặt chẽ nhìn chằm chằm Hạ Phi, đồng thời vượt qua vách đá trống rỗng, đứng trong hang động lấp lánh lân quang. Mà Hạ Phi lúc này, đã hoàn toàn tuân theo bản năng thân thể, chân trần bước vào hồ nước, đứng trên tầng tầng tinh hạch, dòng nước trong suốt không qua khỏi mắt cá chân hắn.

 

“Hạ Phi?” Nam nhân đưa lưng về phía hắn hồi lâu không có động tĩnh, Mục Nhạn Hành không xác định gọi một tiếng, thật sư không có vấn đề gì chứ?

 

Hạ Phi không trả lời, hắn đã bị biến hóa trong thế giới tinh thần của chính mình hút đi toàn bộ lực chú ý vốn còn dư không nhiều lắm.

 

Trước đó, khối tinh thạch màu vàng thứ ba trong thế giới tinh thần của hắn chỉ còn kém một chút sẽ sáng lên. Mà sau khi hắn không tự chủ bước lên tầng tầng tinh hạch, thế giới tinh thần cảm ứng được năng lượng mỏng manh đến từ dưới chân, liền bắt đầu tự động vận chuyển.

 

Bình tĩnh trong thế giới tinh thần giờ phút này bị phá vỡ, tựa như nổi lên một cơn lốc xoáy, gió cuốn mây rền, tự động bắt đầu hấp thu năng lượng của tinh hạch dưới chân.

 

Hắn khống chế không được tốc độ hấp thu, càng đình chỉ không được hành vi hấp thu. Thế giới tinh thần hoàn toàn thoát khỏi chưởng khống của hắn, tựa như hóa thân thành một lỗ đen, theo bản năng cắn nuốt hết thảy năng lượng đến gần.

 

Không khống chế được.

 

Lý trí không còn dư nhiều lắm bất đắc dĩ đứng ngoài quan sát, có chút vô thố, lại không thể làm gì được. Hắn không thể ngăn cản hành vi hấp thu điên cuồng này.

 

Tinh thể màu vàng từng chút được thắp lên, dần dần bao phủ một tầng ánh sáng chói lòa, như đang từ từ thức tỉnh sống lại, từng chút tràn ngập sinh cơ. Hạ Phi chỉ cảm thấy thế giới tinh thần bị đổ đầy căng năng lượng, vậy mà cảm giác cơ khát đối với năng lượng lại như cũ không biến mất, ngược lại khát cầu càng nhiều, khiến người ta có loại dự cảm không ổn chống đỡ không nổi, ấy mà cũng không chịu dừng việc hấp thu.

 

Mà càng không xong chính là, một cỗ hưng phấn điên cuồng bắt đầu tràn ngập đầu óc, cảm thấy thị huyết, cảm thấy buồn bực, cảm thấy bạo ngược, thi ngược. . . . . . Tất cả cảm xúc âm u hắc ám tựa hồ đồng thời đan cài vào nhau, trào lên trong lòng, chảy khắp toàn thân —— khiến cảm xúc hắn cực đoan mà cố chấp, như một tên biến thái điên khùng.

 

Cảm xúc điên cuồng càng lúc càng đánh sâu vào thế giới tinh thần của hắn, muốn cường ngạnh bức điên hắn. Hơn nữa năng lượng tràn ngập, khiến Hạ Phi cảm thấy đầu đau muốn nứt, hận không thể đập nát toàn bộ mọi thứ trước mắt, hủy diệt đến một chút cặn cũng không còn.

 

Có điều toàn bộ khí lực của hắn đều dùng để duy trì một chút thanh tỉnh kia, bởi vậy hoàn toàn không có khí lực nói chuyện, không có khí lực di động, trong mười giây ngắn ngủi, hắn cứng ngắc tựa như tượng đá, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tất cả thống khổ giãy dụa, tất cả ý chí cảm xúc, đều phát sinh trong não hắn, xung đột kịch liệt mà hung hiểm.

 

Hắn không thể thỏa hiệp với cảm xúc điên cuồng, trong mờ mịt cảm nhận được, lúc này đây là một bước ngoặc mấu chốt của dị năng thăng cấp, nếu bây giờ để ý chí lý trí thua cuộc, như vậy nhân sinh của hắn vĩnh viễn bị điên cuồng thống trị, như vậy một Hạ Phi của hiện tại yêu Mục Nhạn Hành, quý trọng đồng bạn, sẽ tan thành mây khói, không bao giờ quay trở lại.

 

Thua lúc này, chính là thua cả nhân sinh. Hắn thua không được, cho nên có thống khổ có khó chịu, hắn cũng phải cắn răng kiên trì vượt qua.

 

Đây chỉ là ảnh hưởng khi dị năng thăng cấp mà thôi, chỉ cần chịu đựng qua một khắc này, đợi dị năng thăng cấp thành công, cảm xúc kịch liệt dao động như vầy sẽ hoàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, tựa như trạng thái Thị huyết, trạng thái Bạo ngược, trở nên tuyệt đối ngoan ngoãn.

 

Hạ Phi gian nan chờ đợi, chờ đợi tinh thể màu vàng trong thế giới tinh thần hoàn toàn sáng bừng lên.

 

Mà Mục Nhạn Hành lâu lắm không chiếm được câu trả lời, lúc này rốt cuộc đưa chân bước về phía trước.

 

Bởi vì y nghe thấy tiếng nước, nguyên bản tiếng “tí tách” thanh thúy đã muốn bị tiếng nước văng “rào rào” che lấp. Một hồ nước tĩnh lặng tựa như bị người cố ý mạnh mẽ quấy tung, bọt nước văng khắp nơi.

 

Nhưng Mục Nhạn Hành cái gì đều nhìn không thấy, trong hồ nước trừ bỏ Hạ Phi cùng tinh hạch, không còn thứ nào khác.

 

Là cái gì đánh vỡ sự yên bình của hồ nước?

 

Trên cổ tay Mục Nhạn Hành quấn một dây mây cứng cỏi, phía ngoài một đoạn thật dài kéo dài trong không trung, giống như một con rắn ngẩng đầu đứng thẳng. Nếu có chút không đúng, sẽ trói lấy Hạ Phi kéo từ trong hồ nước ra, lôi trở về. Y nghĩ như vậy, cẩn thận dè dặt đến bên cạnh hồ nước.

 

Đến gần rồi mới nhìn rõ, trong hồ nước hình thành mấy cái lốc xoáy nho nhỏ, lốc xoáy cùng lốc xoáy va chạm nhau, bọt nước nhỏ vụn liền bị đánh văng lên cao cao, làm ướt ống quần y.

 

Mà đến gần rồi, mới có thể phát hiện, tinh hạch trải phía trên cùng, vật chất dạng sợi tơ màu đỏ hoặc màu vàng bên trong đã biến mất, tinh hạch có năng lượng bị hấp thu gần hết biến thành tinh thể trong suốt, tựa như thủy tinh bình thường phủ kín đáy ao, xuyên thấu qua những tinh thể trong suốt đó, còn có thể thấy tầng tầng tinh hạch rậm rạp , vật chất năng lượng trong tinh hạch này, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần biến mất .

 

—— Hạ Phi đây là. . . . . . đang hấp thu năng lượng trong tinh hạch?

 

Bởi vì năng lượng lưu động rất nhanh, nước ao mới chấn động?

 

Mục Nhạn Hành kinh ngạc nhìn tinh hạch dưới đáy ao, nhìn nhìn lại bóng dáng Hạ Phi đứng thẳng bất động, trong lúc nhất thời biết chính xác nên làm thế nào.

 

Y lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể “hào phóng” hấp thu năng lượng trong tinh hạch như vậy, giống đổ vào một cái động không đáy, như gió cuốn mây rền quét sạch năng lượng.

 

Như vậy có tốt với Hạ Phi hay không, y không biết, nhưng không ngăn được ẩn ẩn lo lắng. Dù vậy hiện tại có nên hay không kéo người ra khỏi hồ nước, Mục Nhạn Hành vẫn không biết, thời điểm một người hấp thu năng lượng với tốc độ cao nếu tùy tiện đánh gãy, có thể thương tổn đến đối phương không?

 

Chân mày anh tuấn hung hăng nhíu lại, Mục Nhạn Hành nhìn nam nhân đơn độc lẻ loi trong hồ nước, lần đầu tiên thầm hận bản thân không có thông minh như người này, đến thời khắc mấu chốt chỉ biết sốt ruột chỉ biết chờ đợi, hoàn toàn nghĩ không ra biện pháp hoàn mỹ để giải quyết.

 

Hạ Phi tiến vào thế giới tinh thần có thể thu hết tất cả tình cảnh trong hang động vào mắt, kể cả nam nhân đứng bên cạnh ao ánh mắt lo lắng tự trách kia.

 

“Nhìn thấy” sắc mặt tái nhợt của người nọ, trong con ngươi ẩn ẩn thống khổ, không biết lúc nào cắn chặt khớp hàm, siết chặt nắm tay, Hạ Phi bỗng cảm thấy có gian nan có thống khổ nhiều hơn đi nữa, hắn cũng có lý do có khí lực tiếp tục kiên trì.

 

Một cửa này, có người cùng hắn xông qua!

 

Cho nên, hắn kiên trì!

 

Một giây, có thể ngắn vô cùng, cũng có thể dài vô hạn.

 

Tinh thể màu vàng trong thế giới tinh thần, đối với Hạ Phi mà nói mỗi một giây đều như dài vô hạn, rốt cuộc từng chút sáng lên, ánh sáng lưu động, tựa như bảo thạch không bị che phủ nữa.

 

Dị năng lại thăng cấp!

 

Cảm xúc điên cuồng hung hăng dọa người trong một khắc này như thủy triều rút lui, áp lực trong thế giới tinh thần đột nhiên giảm bớt, Hạ Phi chợt nhẹ nhàng thở ra, rốt cục. . . . . . sống qua được điểm mấu chốt của dị năng.

 

Dị năng cấp ba, gọi là trạng thái Điên Cuồng. Nghĩ đến đối kháng kịch liệt lúc trước, lòng Hạ Phi còn sợ hãi, nhưng hắn có tin tưởng, nếu lần sau hắn tự chủ phát động trạng thái Điên Cuồng mà nói, vậy thứ cảm xúc hắc ám điên cuồng, hắn tự nhiên có thể ngăn chặn.

 

Một trận tinh thần vùng vẫy tác chiến, sau lưng hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Hắn hơi hơi buông vai xuống, rốt cuộc dùng chút sức lực còn dư lại xoay người, mồ hôi giọt giọt chảy xuống kích thích không thể không nửa híp mắt nhìn về phía nam nhân bên cạnh ao. Hắn kéo kéo khóe miệng, lần đầu cười khó coi như vậy, cơ mặt cứng ngắc run rẩy khiến tươi cười của hắn vặn vẹo biến hình, cổ quái lại buồn cười.

 

Hắn há miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn thật giống như vải bố thô ráp, lại kỳ dị mang theo tư vị ôn nhu: “Nhạn Hành, yên tâm, anh không sao.”

 

Nam nhân trầm ổn nội liễm bên cạnh ao cũng lần đầu tiên biến hóa biểu tình phong phú đến như vậy, đôi mắt phức tạp khiến không ai nhìn ra ý tưởng của y, chỉ cảm thấy con ngươi đen nhánh kia như ánh lên sóng nước của cái hồ nước này, sóng sánh màu của nước, lạnh lẽo sâu thẳm, làm cho đáy lòng người ta đau thắt mà thỏa mãn, ấm áp mà thương tiếc.

 

“Đợi anh thêm chút nữa.”

 

“Em chờ anh ra.”

 

Cơ hồ là trăm miệng một lời.

 

Cả trái tim tựa hồ đều bị ấm áp hòa tan, như không còn thứ gì có thể ngăn cản bước chân hắn. Hạ Phi im lặng nhắm mắt lại, một lần nữa tiến vào thế giới tinh thần. Dị năng thăng cấp thành công, đây chính là một thách thức.

 

Còn có một thách thức, đó là cảm giác cơ khát của thế giới tinh thần đối với năng lượng. Loại hấp dẫn khát vọng này, cho đến hiện tại cũng không có dừng lại.

 

Thế giới tinh thần còn đang cuồn cuồn không ngừng hấp thu năng lượng, thế nhưng tốc độ không còn điên cuồng mà dần dần chuyển thành thong thả. Nếu lúc trước là lang thôn hổ yết (nuốt lấy nuốt để), như vậy hiện tại là không nhanh không chậm.

 

Thế nhưng mặc kệ dùng phương thức nào đến hấp thu năng lượng, nếu không tìm được phương pháp ngăn lại, Hạ Phi cảm thấy đại khái bản thân sẽ thành người đầu tiên bị no năng lượng mà chết.

 

Nhưng mà trong thế giới tinh thần, theo năng lượng bị hấp thu, khối tinh thể thứ tư bắt đầu phát ra ánh sáng nhạt màu, ôn hòa, bình thản, dịu dàng, trấn an lòng người, tựa như khúc hát ru mới nghe được trước đây, tựa như tiếng đàn thản nhiên biến ảo khôn lường vang lên trong sơn cốc, tựa như chim hót líu lo suối chảy róc rách giữa núi rừng. . . . . . có thể vỗ về lòng người, có thể quét sạch hết thảy cảm giác buồn bực bất an.

 

Hạ Phi kinh ngạc cảm thụ cảm xúc ôn hòa tựa như gió nhẹ phất qua thế giới tinh thần, nhìn tinh thạch như sắp thức tỉnh từ giấc ngủ say, không thể tin —— chẳng lẽ lần này dị năng muốn thăng liền hai cấp?

 

Trạng thái cấp bậc lần này là gì? Trạng thái Bình Thản?

 

          So với Thị huyết Bạo ngược Điên cuồng, thoáng cái đến một cái thuộc tính ôn nhu mềm mại như vậy, này thiệt tình không khoa học nha!

Dạ quang

3 bình luận về “MTCQSCTT: CHƯƠNG 75

Bình luận về bài viết này