Mạt thế

MẠT THẾ: CHƯƠNG 3

Chương 3

ZOMBIE_1

 

Hoài Tiểu Điệp ở nơi nào? Diện tích của Bộ trị liệu bộ thật sự quá lớn, tìm kiếm không có mục đích căn bản là mò kim đáy biển, năm giờ đồng hồ rất nhanh sẽ trôi qua, thật đúng là phải tìm phòng giám thị thông qua cameras theo dõi mới có thể tìm được người.

 

Chỉ là, phòng giám thị ở chỗ nào?

 

Sau đó bọn họ phát hiện muốn tìm được phòng giám thị cũng không có dễ dàng hơn so với tìm thấy Hoài Tiểu Điệp, cho nên đành phải dựa theo con đường mà người thần bí chỉ thị đi tới, bởi vì bọn họ phát hiện đường lui đã sáng lên đèn đỏ, cửa tự động toàn bộ đóng chặt, vô luận người thần bí sắp sửa mang đến cho bọn họ khảo nghiệm như thế nào, bọn họ cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể chuẩn bị tốt tâm lý tử chiến đến cùng.

Dựa vào vẻ ngoài mà nói, bộ trị liệu là công trình kiến trúc cao tầng hình lục giác, cho nên khi bọn họ vào thang máy hướng xuống tầng -1 cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, duy nhất làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, toàn bộ thang máy đều là chất liệu trong suốt, cho nên đi xuống độ sâu hơn mười mét vẫn nhìn thấy ánh đèn cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là tầm nhìn rộng rãi của tầng ngầm, diện tích so với kiến trúc hình lục giác của bộ trị liệu phải rộng lớn hơn rất nhiều, vô luận ngọn đèn hay là vách tường đều là một màu trắng toát, khiến người khác có một loại lỗi giác như đang ở trong đám mây, yên bình tựa thiên đường, lại hoang vắng như minh giới.

 

Tầng -1 hẳn là kho hàng, trừ bỏ để đặt một ít máy móc thiết bị, xe cộ thậm chí là trực thăng vận chuyển loại nhỏ …., còn chất đống một lượng lớn vật tư không biết tên được đóng gói kín kẽ, mà tầng -2 là căn tin, phòng ăn chung cùng phòng giải trí v.v…, lúc xuống đến tầng -3, Hoài Nhị sợ tới mức hai chân rời khỏi mặt đất, thân thể theo trái tim giật thót một cái, ngay cả mí mắt Lâm Cách Lôi cũng giật giật.

 

Tầng -3 tựa hồ là một cái hội trường gì đó, bọn họ xuyên thấu qua vách tường thang máy nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài toàn là đầu người di động, đàn tang thi còn muốn náo nhiệt hơn so với họp mặt gia đình hàng năm hay họp chợ, vậy mà nhét đầy cả tầng -3. Tiểu đội bốn người thuộc quân đội tiến vào Bộ trị liệu sớm hơn bọn họ đang dựa lưng vào cửa tự động của thang máy, dùng tài nguyên hữu hạn đối kháng với đàn tang thi, tựa hồ đã tới mức cùng đường mạt lộ, một con tang thi nhào tới cắn vào cánh tay một binh sĩ hết đạn, binh sĩ kêu gào đau đớn, không chịu được đau nhức, súng trong tay cũng rớt, sau đó càng nhiều tang thi nhào tới, binh sĩ nháy mắt bị đàn tang thi bao phủ. Đội hình phòng thủ bị phá hỏng, làm cho ba người còn lại cũng bị tang thi đẩy ngã, trong đó một binh sĩ giãy ra được từ trong miệng tang thi, nhìn thấy thang máy đi xuống, ánh mắt sáng lên, chỉ là thang máy không hề dừng lại, lướt qua trước mắt gã tiếp tục đi xuống, hy vọng trong mắt gã nháy mắt biến thành tuyệt vọng, kêu gào thảm thiết bị đàn tang thi đè xuống, tiếng kêu thảm thiết tắt nghẹn, chỉ còn lại thanh âm tang thi nhấm nuốt cùng tiếng rít gào không cam lòng vì không thể chen lên phía trước để hưởng dụng thực vật, máu tươi từ khe cửa đóng chặt thấm vào, vẽ nên một màn máu.

 

Hoài Nhị ngơ ngác nhìn, có một phút chốc cậu thực sợ hãi thang máy sẽ dừng lại mở cửa ra ở tầng -3, cho đến khi thang máy tiếp tục đi xuống, cậu mới thành thật thở phào nhẹ nhõm một hơi: “May mà không có dừng lại, bằng không nhiều tang thi như vậy, thêm tui với anh cũng không đủ cho bọn chúng nhét răng.”

 

Lâm Cách Lôi không lạc quan như Hoài Nhị, anh nhanh chóng rút súng tự động ra, một tay kia cũng lấy súng lục ra, lại chuẩn bị tốt lựu đạn cướp đoạt được từ tang thi binh sĩ, phải dùng hỏa lực mạnh nhất nghênh tiếp nguy hiểm có thể xảy ra.

 

Thang máy rốt cục ngừng lại ở tầng -4, cửa thang máy từ từ mở ra, trước mắt không còn là cảnh vật rộng rãi nữa, trừ bỏ một cái hội trường nhỏ hình tròn, chính là mấy cánh cửa tự động, thông đến những hướng khác nhau, hơn nữa đèn trên tất cả cửa tự động đều là màu xanh, có thể tiến vào.

 

Lâm Cách Lôi cùng Hoài Nhị hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ: Người thần bí không có chỉ thị gì sao?

 

Bọn họ đi ra ngoài, cửa thang máy lập tức khép kín, lần thứ hai đoạn tuyệt đường lui của bọn họ.

 

Hoài Nhị co rúm lại một chút: “Ê, anh nói nó có khi nào đi lên đem tang thi xuống đây cạp chúng ta không?”

 

Lâm Cách Lôi liếc cậu: “Muốn cho tang thi cắn chúng ta, trực tiếp mở cửa ở tầng -3 là được rồi.”

 

Ngẫm lại cũng đúng, Hoài Nhị yên tâm một ít, lúc này mới bắt đầu đánh giá tầng -4. Trước mắt là một hội trường nhỏ khoảng ba, bốn mươi mét vuông, trừ bỏ để một ít thực vật màu xanh bên trong, chỉ bố trí một cái bàn làm việc, còn lại trống không. Hoài Nhị cùng Lâm Cách Lôi lục soát bàn làm việc một lần, không có tìm được vật gì quan trọng, máy tính cần mật mã mới khởi động được, ngược lại có một cái két sắt thế nhưng để mở, bên trong có mấy xấp tài liệu, tựa hồ là không kịp mang đi, tùy ý để lung tung ở bên trong.

 

Xem xét một chút, mới phát hiện đó là một ít phân phối bố trí vật thí nghiệm, thời gian là ngày 2 tháng 4 năm 2033, cũng chính là ngày hôm qua. Nội dung đều là bộ phận thực nghiệm của sinh vật phòng thí nghiệm số XX, do nhóm nghiên cứu của tiến sĩ XX chịu trách nhiệm v.v.., đây là từ bảng biểu viết ra trên một tờ giấy A4, sắp xếp thành mười hàng, một cột ký nhận còn để trống, rõ ràng còn chưa giao nhận đã phát sinh biến cố,

 

“Còn nhớ rõ dấu vết để lại trong nhà cậu?” Lâm Cách Lôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đối chiếu số thứ tự phòng thực nghiệm được đề cập trong bảng biểu với số thứ tự đánh dấu phía trên mấy cái cửa ra trong hội trường, thật sự tìm ra được quy luật, muốn tìm đến mấy phòng thí nghiệm này cũng không khó khăn.

 

Nghe Lâm Cách Lôi nhắc tới dấu vết để lại, Hoài Nhị lập tức nghĩ đến dấu vết do súng phun lửa lưu lại trong ký túc xá, nhảy dựng lên: “Anh là nói, chị tui bị đưa tới đây làm vật thí nghiệm?”

 

“Có lẽ, số thứ tự của mấy phòng thí nghiệm này là mật mã, muốn xác nhận chị cậu có ở bên trong hay không cũng không tốn nhiều thời gian.”

 

“Vậy đi thôi.” Nếu có thể tìm được chị, Hoài Nhị mới không thèm để ý tốn bao nhiêu thời gian.

 

Lâm Cách Lôi nhìn một đồng hồ chút, tựa hồ muốn xác nhận xem năm giờ đồng hồ còn dư lại bao nhiêu rồi mới gật đầu, anh chỉ về phía một trong mấy con đường: “Bên kia, đi thôi.”

 

Đã có số thứ tự, muốn tìm đến phòng thí nghiệm tương ứng cũng không khó, bọn họ lập tức tìm đến một cái, lại bị mã khóa, Hoài Nhị đang lo lắng nên giải khóa như thế nào, tiếng súng vang lên đoàng một phát, ổ khóa nở hoa, lổ tai Hoài Nhị lại bị ù ù, quay đầu lại thấy cái mặt than như không có chuyện gì xảy ra của anh trai cool ngầu nào đó, Hoài Nhị lại nghiến răng nghiến lợi… Móa nó đồ phần tử bạo lực.

 

Phần tử bạo lực lấy nòng súng đẩy mở cửa phòng thí nghiệm, thế nhưng có người giơ ghế gãy gào thét vọt tới, là một người sống.

 

Lâm Cách Lôi rõ ràng chú ý tới, cho nên không có một phát nổ đầu, mà là chân dài đạp một cái.

 

Cái ghế gãy rơi ở bên cạnh, người đàn ông ôm lấy bụng cuộn mình quỳ trên mặt đất, Lâm Cách Lôi dùng nòng súng để ở gáy người đàn ông đó, mắt lạnh đánh giá cái áo khoác miễn cưỡng che đậy thân thể trên người gã đàn ông, vẫn còn dấu vết bị đánh rất rõ ràng, dùng ngữ khí không được phép phản kháng hỏi: “Khai báo rõ ràng hết những chuyện mày biết.”

 

Người đàn ông ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt đầy vết thương, đôi môi trắng bệch run run, ánh mắt sợ hãi dán lên nòng súng đặt trên mi tâm: “Nói… nói cái gì…”

 

Trong nháy mắt người đàn ông đó ngẩng mặt lên, không ai có cảm giác vi diệu hơn so với Hoài Nhị, cậu không kềm được thất thanh kêu lên: “Diệp Gia Thành?!”

 

“A?” Diệp Gia Thành lúc này mới dời lực chú ý từ người đàn ông cùng cây súng hù chết người đi, thấy Hoài Nhị, vậy mà quên sợ hãi, nhào qua ôm lấy thắt lưng Hoài Nhị, rơi lệ đầy mặt: “Nhị! Nhị à! Em tới cứu anh sao?!”

 

“Nhị em gái anh!” Hoài Nhị vặn mở tay Diệp Gia Thành ra, hung hăng đạp gã một cước: “Ai muốn cứu nhà ngươi! Tui tới tìm chị tui, anh có gặp qua chị ấy không?”

 

“Anh… Anh không có gặp Tiểu Điệp.” Diệp Gia Thành lại nhào trở về gắt gao ôm lấy Hoài Nhị, Hoài Nhị đạp như thế nào vùng vẫy như thế nào cũng không buông tay: “Nhị, Nhị, là anh không đúng, chúng ta không chia tay nữa, chúng ta hòa hảo đi.”

 

Hoài Nhị ngây người, cậu cùng Diệp Gia Thành là tự do yêu đương, lúc trước cậu rất thích tình tình dịu dàng không nóng không lạnh của Diệp Gia Thành, vừa không quản thúc cậu quá mức, lại nguyện ý bao dung cậu, cho nên ở chung coi như hòa hợp. Chỉ là cậu không thể tưởng tượng được Diệp Gia Thành lại ích kỷ như vậy, vậy mà gạt cậu xin rời đi khu cách ly, thẳng đến giây phút đưa ra lời chia tay kia, cậu mới biết được chân tướng. Về phần Hoài Nhị, lừa dối như vậy là không thể tha thứ, khiến cậu không thể chịu đựng được còn hơn bởi vì chán ghét mà chia tay.

 

Cậu nghĩ, cậu không thể tha thứ cho Diệp Gia Thành, hòa hảo gì gì càng đừng nói nữa.

 

Chính là không đợi Hoài Nhị biểu hiện, phần tử bạo lực mặt than nào đó bị xem nhẹ rõ ràng tính nhẫn nại không tốt lắm, dùng súng hung hăng nện lên cái cục sưng xanh tím trên trán Diệp Gia Thành, nện tới mức Diệp Gia Thành ai da một tiếng ôm lấy đầu đau đến run rẩy.

 

Lâm Cách Lôi trưng ra cái mặt lạnh có thể so với băng thiên tuyết địa nam bắc cực, ánh mắt lợi hại híp lại càng có vẻ như dao nhỏ đâm xuyên người khác, đôi môi hơi mỏng hé mở, trầm giọng hỏi: “Bạo đầu?”

 

Bạo đầu gì gì đó… Chia tay cũng không đến mức đó đi.

 

Mặt Hoài Nhị 囧 trừng Lâm Cách Lôi, tổng cảm thấy được chính mình hoa mắt, giống như nhìn đến ông chồng đang ghen hay gì thì phải.

 

Diệp Gia Thành tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng nhảy cảm nhận thấy được gì đó, có lẽ Gay chính là dễ dàng cảm giác được đồng loại, dù sao gã ngửi ra được mùi gian tình, đầu óc ầm ầm nóng lên, ghen tị khiến gã quên sợ hãi, lập tức đầu không đau, bụng cũng không nhức, nhảy dựng lên chỉ vào Lâm Cách Lôi hung tợn chất vấn Hoài Nhị: “Em nói rõ ràng cho anh, hắn là ai?!”

 

Đột nhiên bị băng hỏa trùng kích, Hoài Nhị 囧 ngốc 囧 ngốc sững sờ —— cái gì cái gì nha? Cái loại cảm giác bị bắt gian tại giường này là chuyện gì xảy ra đây?

 

Lâm Cách Lôi nheo lại ánh mắt, ánh mắt lạnh như băng giống như dao nhỏ.

 

Diệp Gia Thành thổi râu trừng mắt (ý chỉ cực kỳ tức giận), y hệt một con gà tây xù lông.

 

Hoài Nhị lấy cái tay cầm chảo cọ cọ sườn mặt, 囧囧nói: “À, ờm, anh ấy là Lâm Cách Lôi, bạn giường; người này là Diệp Gia Thành, bạn trai cũ, hai người làm quen với nhau đi.”

 

Lâm Cách Lôi: …

 

Diệp Gia Thành: …

8 bình luận về “MẠT THẾ: CHƯƠNG 3

Bình luận về bài viết này