MTCQSCTT

MTCQSCTT: CHƯƠNG 68

68

Đêm, trời đen như mực, báo hiệu một ngày trời trong.

Trong tụ cư, trừ người tuần tra chung quanh, còn lại đều đã tự ai nấy ngủ, dưỡng tinh thần, chuẩn bị cho các loại khiêu chiến ngày mai. Đương nhiên, khi đại bộ phận người ngủ say, vẫn có người có chút tinh lực dư thừa bận đi giải tỏa. Về nhu cầu sinh lý, dưới áp lực thật lớn thời mạt thế, lại càng thêm mãnh liệt sục sôi.

Tiếng thở dốc ái muội kiềm nén lúc trầm lúc bổng trong màn đêm hắc ám, tiếng rên rỉ này khàn khàn nặng nề, giọng mũi gợi cảm ướt át, khiến cho các nam nhân thính giác linh mẫn lại nghẹn đã lâu trằn trọc suốt đêm khó có thể vào giấc ngủ, trong lều trại tối đen, lặng lẽ vói tay phải vào quần lót, sau một lúc lâu ngẩng đầu, cổ họng tràn ra tiếng rên sung sướng, chất lỏng nóng hổi phun đầy một tay.

Loại tình huống này trong tụ cư đã muốn thấy nhưng không thể trách, tìm được bạn, buổi tối liền an ủi lẫn nhau. Tìm không thấy bạn, nghe trực tiếp hiện trường đến một phát. Phát tiết dục vọng mà thôi, không liên quan mặt khác, cũng không có gì có thể cười nhạo cùng đàm luận.

Một bóng đen ho nhẹ vài tiếng bên ngoài lều, sau đó xoay người đi đến một gian nhà đá khác.

Sau khi gã rời đi không lâu, một thân ảnh tinh tế đơn bạc chui ra khỏi lều, tựa hồ rất rõ ràng vừa nãy là ai ho khan, trực tiếp theo sau bước chân người đó, chui vào trong nhà đá.

Trong lều, Nam Tuyết trở mình, nhìn về phía Từ Ý nằm trên đất cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: “Hắn lại đi? Hôm nay là ai?”

Từ Ý cũng không có ngủ, anh nằm thật quy củ mặt nhìn lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn đỉnh lều trại, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Nghe thanh âm này, là Đổng Xuân Nhân.”

Nam Tuyết không nói nữa, nàng cũng bị Đổng Xuân Nhân quấy rầy qua, thế nhưng chỉ cần nói không, Đổng Xuân Nhân cũng không dám thật sự ép nàng thế nào. Tụ cư là nơi có quy củ, Đổng Xuân Nhân một người thường không có dị năng như thế, còn có thể bày ra cái thủ đoạn gì?

“Ngủ đi.” Lam Bội Bội bỗng nhiên mở miệng, “Ngày mai đến chúng ta đi dưới lòng đất.”

Trong lều an tĩnh lại.

Dù vậy đêm nay, bọn họ nghĩ muốn yên ổn ngủ lại cảm giác nguyện vọng xác thực không thể nào thực hiện.

Hai phút sau, một tiếng tru thê lương vang vọng cả tụ cư yên tĩnh, thống khổ trong đó khiến mỗi một người nghe đều cảm đồng thân thụ (cảm thấy như bản thân tự thể nghiệm), toàn thân sợ hãi.

Tang thi đột kích? Động vật biến dị? Nguy hiểm?!

Tụ cư một giây trước còn đang ngủ say, giây tiếp theo tiếng tru vang lên, liền tỉnh táo lại, sự yên lặng bị tiếng bước chân vội vàng cùng giọng nghị luận bất an phá vỡ, bóng tối bị nguyên thạch chiếu sáng trong tay mọi người xua tan, mọi người nhanh chóng hành động tìm nơi phát ra thanh âm —— một nhà đá nhỏ, nam nhân trong đó còn đang ồ ồ nặng nề thở dốc, thống khổ tựa như gặp phải tra tấn.

“Đó là chỗ chúng tôi ở.” Có người nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh Tạ Mặc Hiên, vẻ mặt hoảng loạn chỉ vào nhà đá nói, “Đổng Xuân Nhân cùng Lê Lý còn tại bên trong! Thanh âm vừa rồi của Đổng Xuân Nhân!”

Tạ Mặc Hiên phất tay, bảo dị năng giả vây kín nhà đá, thật cẩn thận bước qua.

“Các ngươi sao lại không ở trong phòng?” Ánh mắt Tạ Mặc Hiên lợi hại lại lạnh như băng, có thể nhìn thấu hết thảy người trước mắt.

Người nọ lắp bắp: “Đổng Xuân Nhân nói bọn họ đêm nay muốn làm chuyện đó, cho nên, cho nên chúng tôi liền dọn đến chỗ những người khác ở một đêm, để gã thuận lợi làm.”

Tạ Mặc Hiên mặt không chút thay đổi đi qua người này, ánh mắt nhìn về phía nhà đá có chút lo lắng cùng kiêng kị —— chẳng lẽ là con kiến biến dị đã tập hợp đội ngũ tiến lên mặt đất sao?

“Chú ý mặt đất.” Anh lớn tiếng nhắc nhở.

Lòng bàn tay nổi lên lôi điện khiến người ta sợ hãi, Tạ Mặc Hiên đi tuốt đằng trước, một cước đá văng cánh cửa gỗ của nhà đá.

Thân ảnh anh to lớn che ở cửa, khiến người phía sau không thấy rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người khẩn trương không yên đợi chỉ lệnh kế tiếp của Tạ Mặc Hiên, là chiến đấu, hay khẩn cấp rút lui? Mỗi người trong tụ cư, đều chuẩn bị tâm lý tùy thời vứt bỏ mảnh đất này—— mạt thế ngoài ý muốn luôn rất nhiều, không phải sao?

Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tạ Mặc Hiên chỉ liếc nhìn trong phòng một cái, liền đen mặt nghiêm nghị xoay người nhanh chóng rời đi, lạnh ném lại một câu”Việc này Bạch Bàn Tử cậu tới xử lý”, toàn thân phát ra tức giận cùng lãnh khí làm cho mọi người đang vây quanh không tự chủ được mở ra một con đường cho anh —— Tạ lão đại nổi giận, tức giận đến không nhẹ.

Nhưng này cũng thuyết minh, người này không có nguy hiểm.

Mọi người bị đánh thức yên tâm lại, thở ra một hơi, vì thế tâm lý tò mò bát quái khó được dâng lên, đến tột cùng là cái gì chọc Tạ lão đại giận thành như vậy?

Bọn họ tiến đến trước cái cửa phòng bị đá văng, nhìn vào bên trong một cái.

Dưới ánh sáng nhu hòa hội tụ lại, tình hình trong nhà đá bị mọi người ngoài phòng thu hết vào đáy mắt.

Đổng Xuân Nhân trần truồng bị vải bố chặn miệng, bị Lê Lý quần áo chỉnh tề đặt dưới thân hung hăng va chạm. Cho dù biết rõ ngoài phòng có nhiều người đang nhìn, động tác của Lê Lý vẫn không dừng lại. Mà mỗi một lần đĩnh vào, Đổng Xuân Nhân lại phát ra thống khổ kêu rên, gã không có cách nào nói chuyện, mặt mày chật vật đầy nước mắt, chỉ có thể dùng ánh mắt thống khổ van nài hướng ra ngoài phòng cầu cứu mọi người.

Vài người cùng phòng với Đổng Xuân Nhân vọt vào phòng, kéo Lê Lý ra. Lê Lý cũng không giãy dụa, rút vật cứng rắn từ thân thể Đổng Xuân Nhân ra, phía trên còn lây dính tinh dịch cùng máu, gã quỷ dị hướng mấy người trong nhà cười cười, bình tĩnh kéo quần lên, sau đó thản nhiên tiêu sái bước ra ngoài, giống như cái gì cũng không phát sinh qua.

Cùng lúc đó, trong phòng có người la hoảng lên: “Trời! Gã làm gì ngươi kìa! Xuân Nhân, trứng của ngươi!”

Vải bố trong miệng bị lấy ra Đổng Xuân Nhân gào khóc: “Gã điên rồi! Gã là người điên! Trứng của ta. . . . . . Gã bóp vỡ trứng của ta! Ô oa oa oa. . . . . . Trứng của ta!”

Mọi người ngoài phòng hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đại nghịch chuyển khiến cho bọn họ trong lúc nhất thời không biết nên làm ra biểu tình như thế nào. Thế nhưng lại nhìn đến Lê Lý đứng một bên, bạo ngược trong đáy mắt chưa tiêu, tất cả nam nhân đều cảm thấy quần lạnh lạnh, gian nan nhếch khóe miệng, chào nhau, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.

“Tôi trở về ngủ.”

“Tôi cũng vậy.”

“Sáng mai gặp.”

“. . . . . .”

Rất nhanh, một đêm ồn ào náo động yên tĩnh trở lại.

Đoàn người Nam Tuyết đi ở cuối cùng, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lê Lý đứng bên cạnh Bạch Bàn Tử, ánh mắt phức tạp, bọn họ đều nhìn lầm tính cách Lê Lý sao? Người này rốt cục học được đấu tranh sao? Thế nhưng thủ đoạn kịch liệt như vậy, còn có thể ở lại tụ cư không?

Chuyện kinh động cả tụ cư kết thúc như vậy, Bạch Bàn Tử xử lý thế nào, đại khái sáng mai thức dậy sẽ biết được đáp án.

Vậy mà trong đêm nay, nơi này có bốn người hoàn toàn thờ ơ.

Mục Nhạn Hành nghe được tiếng vang muốn ngồi dậy, bị Hạ Phi dài chân dài tay quấn lấy, không biện pháp đứng dậy.

Hạ Phi mơ mơ màng màng ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Không phải đại sự gì, tiếp tục ngủ, ngày phải đi xuống lòng đất nữa.”

Mục Nhạn Hành nghĩ tới năng lực thăm dò bằng thần thức của Hạ Phi, cảm thấy được Hạ Phi chắc đã dùng thần thức tra xét qua, vì thế cũng yên tâm, một lần nữa nhắm mắt lại, trong tiếng hít thở ôn hòa mềm nhẹ của Hạ Phi, một lần nữa ngủ say.

Lâm Linh với Lee Al cùng bọn họ ở dưới một mái hiên, cũng có mở mắt ra trong chốc lát. Thế nhưng dựng thẳng lỗ tai, không thấy hai nam nhân trưởng thành có động tĩnh gì, vì thế trở mình một cái, chậc chậc lưỡi, thừa dịp buồn ngủ chưa tỉnh, lần thứ hai đi vào mộng đẹp.

Lee Al nghĩ, Hạ Phi cái tên giảo hoạt như vậy còn chưa động, nơi này sẽ có cái nguy hiểm gì?

Lâm Linh nghĩ, Mục đại ca một nam nhân ổn trọng như vậy đều không nhúc nhích, nơi này nhất định thực an toàn.

Vì thế bốn người một đêm mộng đẹp, thẳng đến hừng đông.

Bốn người thần thanh khí sảng thức dậy, rất nhanh liền nghe được bát quái về tối hôm qua—— Đổng Xuân Nhân chiến bại trên giường, không chỉ bị thằng nhãi con gà mờ Lê Lý xoay người áp đảo, còn bị bóp vỡ hai viên trứng hoàng kim của nam nhân.

Lời trên này là do Quý Hùng nói.

Bốn người tối hôm qua không tham dự vây xem đều 囧 nói không ra lời, ngẫm lại đều đau thay cho Đổng Xuân Nhân.

Quý Hùng nước miếng bay tứ tung khoa tay múa chân : “Mới vừa nhìn thấy, bọn anh còn tưởng rằng người không thể nhìn tướng mạo, Đồng Xuân Nhân cư nhiên thích đùa cái loại này, mấy người biết mà, SM gì đó. Nhưng mà nghe đến trứng gã không còn, bọn anh mới hiểu ra nha. Nói thật tên Lê Lý kia mới thật là người không thể nhìn tướng mạo, quá độc ác!”

“Sau đó đâu? Bạch Bàn Tử xử lí như thế nào?” Lee Al không chút để ý ngẩng đầu, cảm thấy con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người có chút đạo lý. Nhưng mà Lê Lý trong mắt cậu ngay cả con thỏ cũng không bằng, hiện tại không thể không thừa nhận, cậu lúc trước có lẽ nhìn nhầm. Ít nhất Lê Lý so được với con thỏ.

“Lê Lý kiên trì nói do Đổng Xuân Nhân bắt buộc gã, gã chỉ tự vệ quá độ. Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, có phải bắt buộc hay không nên nghe ai? Căn bản không có cách phán đoán a.” Quý Hùng nhún vai, khuôn mặt lôi thôi lếch thếch nổi lên một nụ cười cổ quái, “Thành thật mà nói, hiện tại Lê Lý so với Đổng Xuân Nhân còn đang ốm đau tại giường, tùy thời nhiễm bệnh mà chết, có giá trị hơn nhiều. Tụ cư cũng là một nơi đầy thực tế.” Y liếc mấy người một cái: “Mấy đứa hiểu?”

“Cho nên gã làm người ta bị thương, chuyện gì cũng đều không có?” Lâm Linh nhếch miệng, tuy rằng cô không phải nam nhân, nhưng ngẫm lại cảnh ngộ của Đổng Xuân Nhân, vẫn có chút thương hại, đây là bi kịch của nam nhân nha.

“Về sau nhiệm vụ mỗi ngày của gã đều là theo xuống lòng đất đi săn bắn.” Quý Hùng không quá quan tâm việc này, Lê Lý với y nửa điểm quan hệ cũng không có, lại nói tiếp ngữ khí đã qua quít như thường ngày, “Lại thương tổn đến người của mình một lần nữa, gã sẽ bị trục xuất khỏi tụ cư.”

Hạ Phi im lặng lắng nghe, ánh mắt vô tội phiêu qua một bên, đây tuyệt đối không phải lỗi do viên nguyên thạch kia của hắn! Hắn đem hiệu quả khống chế đến cực kỳ ôn hòa, sẽ tạo thành kết quả như vậy, cũng chỉ do nội tâm Lê Lý đối với Đổng Xuân Nhân oán hận quá lớn mà thôi.

Nguyên thạch gia tăng trạng thái bạo ngược cho Lê Lý, trấn áp yếu đuối cùng bàng hoàng trong nội tâm gã, thả cảm xúc hắc ám trong nội tâm gã, đồng thời cho tinh thần cùng thân thể gã lực lượng, khiến gã tàn bạo mà lãnh khốc, để hắn có thể hơn Đổng Xuân Nhân trên phương diện sức mạnh, nên mới phát sinh chuyện tối hôm qua.

Nếu đem đồng dạng nguyên thạch giao cho Trương Hà Sơn, chuyện cực đoan như vậy hẳn sẽ không phát sinh. Hạ Phi có chút đăm chiêu mím môi, một lát sau mới gật đầu —— ừm, nguyên thạch giao cho Trương Hà Sơn, lại đem hiệu quả xoa dịu xuống một chút đi.

Chạng vạng cùng ngày, Hạ Phi săn bắn trở về đến một góc nhỏ hẻo lánh của tụ cư, hẹn gặp Từ Ý.

Hắn mỉm cười vươn tay với Từ Ý, lòng bàn tay không còn nhẵn nhụi non mềm mà đã sinh ra một tầng kén mỏng, lại vẫn trắng nõn như cũ. Trên đó có một viên nguyên thạch màu cam lớn cỡ hạt đậu, trong suốt long lanh xinh đẹp.

“Đây có lẽ sẽ có chút trợ giúp cho anh ta, muốn thử một chút chứ? Đặt trên người anh ta là được.”

Từ Ý giật mình, cắn răng tiếp nhận, sau đó xoay người rời đi.

Thế nhưng sau khi bước được vài bước, anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân xinh đẹp như tranh vẽ, chần chờ hỏi: “Chuyện tối hôm qua, Lê Lý như vậy, là bởi vì cái này sao?”

Hạ Phi chỉ nhẹ kéo kóe môi, tươi cười trong trẻo nhìn anh.

Từ Ý không lại tiếp tục hỏi đề tài này, anh dừng một chút, ngược lại hỏi: “Nếu tôi đặt cái này vào bùa cầu phúc đeo trên cổ Hà Sơn, sẽ có tác dụng chứ?”

Hạ Phi gật đầu.

“Cám ơn.” Từ Ý lần này không quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng rời đi của Từ Ý, Hạ Phi tươi cười càng sâu, thật là một nam nhân sâu sắc. Thế nhưng rất nhanh, tươi cười của hắn liền cứng ngắc trên mặt, hắn nghĩ tới một vấn đề —— so về năng lực cảm nhận tinh tế, Nhạn Hành cũng không yếu. Càng đừng nói là người thân cận nhất với hắn, cũng là Nhạn Hành.

Hắn nháy mắt mấy cái, rốt cục ý thức được có lẽ một loạt hành vi của bản thân sớm phơi bày trong mắt Nhạn Hành, chỉ là người nọ vẫn tín nhiệm hắn, cho nên không thắc mắc, không nghi ngờ. Chỉ là người bên cạnh vẫn có chuyện gạt y, y có thể cảm thấy thất vọng hay không?

Hạ Phi ảo não dùng sức nhéo nhéo má mình, hắn thật ngốc, loại chuyện này, sớm nên nói với Nhạn Hành, giả thần bí làm gì?

Chạy nhanh về phòng nhỏ của mình, trong phòng tìm được nam nhân trầm mặc không giỏi ăn nói kia, hung hăng ôm lấy, hung hăng hôn một cái, hắn mới lẩm bẩm : “Về sau có chuyện gì tôi cũng sẽ nói với anh. Nhạn Hành anh cũng phải như vậy!”

Mục Nhạn Hành bị nam nhân lâm vào xúc động làm giật mình, sau đó rất nhanh ý thức được tiền căn hậu quả, tươi cười làm dịu đi đường nét sâu sắc trên khuôn mặt: “Được.”

Y nâng tay xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp kề bên, ngón tay thô ráp vuốt ve khiến Hạ Phi thực thoải mái, tiếng nói y mê hoặc: “Mặt đỏ.”

Hạ Phi xấu hổ: “Bị tay nhéo!”

Một nam một nữ treo ngoài cửa, rủ rỉ rù rì.

Thiếu niên cười nhạt: “Cô tin?”

Cô gái không chút do dự: “Không tin!”

Tác giả: nhấc tay, ta cũng không tin ~~~

 

          Hạ Phi Phi: hắc hóa ngươi!

 

          Đại Mã: o(* ̄︶ ̄*)o? Đến đi đến đi, cầu bị hắc hóa ~~

 

          Hạ Phi Phi: hắc hóa độc giả của ngươi!

 

          Đại Mã: (┳_┳). . . ? Yamete ~

8 bình luận về “MTCQSCTT: CHƯƠNG 68

  1. Em cũng muốn bị hắc hoá nha Phi ca. Hành hạ chủ nhà so much. Đọc chương này tự nhiên đỡ ghét lê lý. Nhưng mà nếu bạo ngược vậy thì chấp niệm trong long đvs nhạn hành càng tăng nhỉ. Cơ mà đvs phi ca là cá mập thì ẻm cũng chỉ là tép riu. *hớ hớ hớ*

Gửi phản hồi cho huong96 Hủy trả lời