Mạt thế

MẠT THẾ – CHƯƠNG 22

Chương 22

Có nên tin tưởng hay không?

Hạo Trầm Thủy nói Triệu Binh Đường không nói sai, nhưng Lâm Cách Lôi lại vẫn muốn Triệu Binh Đường giải thích, kết quả người sau chỉ nói một câu.

“Mặc kệ các người tin hay không, dù sao tôi tin.”

Vì thế Triệu Binh Đường không bị Lâm Cách Lôi một súng bắn chết, lại quay về điểm xuất phát, tựa như lúc ban đầu…… bị ân cần trói thành một đống.

Trải qua một hồi ác chiến, con đường ban đêm này không muốn đi cũng phải đi, con trâu già tuy rằng bình tĩnh, nhưng trận chiến ác liệt không phải không hề ảnh hưởng gì đến nó, lúc này nó cũng vứt bỏ tính lì lợm, thong thả bước đi trên con đường núi tối đen, may mắn mây dày đặt trên bầu trời đã tản ra, nửa vầng trăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến lữ trình của bọn họ không đến mức quá tệ.

Xe đạp 28 bị sung công, Hoài Nhị cùng khô lâu đề nghị thay phiên cưỡi xe đạp giải buồn, Lâm Cách Lôi cùng Hạo Trầm Thủy vốn muốn phản đối, tù nhân giai cấp thấp cùng bệnh nhân mất quyền bỏ phiếu, lúc này trở thành 2v2. Tròng mắt Hoài Nhị vừa chuyển, kéo Hạo Trầm Thủy đến bên cạnh làm công tác tư tưởng, chỉ một lát sau Hạo Trầm Thủy xoay chiều, ba phiếu chọi một phiếu, đề nghị thông qua.

Lâm Cách Lôi run rẩy khóe miệng nhìn bọn họ rút thăm, cuối cùng dưới ánh mắt vô tội khẩn cầu chăm chú của Hoài Nhị, anh run rẩy khóe miệng thỏa hiệp, rút một thăm.

Giây phút đó, Hạo Trầm Thủy cảm giác cho dù chính mình không có bị xúi giục, đề nghị cuối cùng cũng sẽ bị thông qua, bởi vì người nào đó trước mặt nhị hóa căn bản không hề có nguyên tắc gì đáng nói.

Khô lâu rút được vị trí đầu tiên, dương dương tự đắc leo lên xe đạp.

Trước mắt chỉ thấy ánh trăng bàng bạc chiếu sáng con đường núi, một bộ xương khô màu hồng phấn cưỡi chiếc xe đạp 28 kinh điển đen nhánh, nhàn nhã đạp bàn đạp, xe kêu vang linh đinh lang đang, khô lâu đón gió núi nghễnh cổ lên gào: “A á a ~ a á a ~ a í ô a í ô ~ a í ô ố ố ~ a í ô a i ố ~”

Lâm Cách Lôi quyết đoán nâng súng lên bóp cò, đoàng đoàng đoàng vài phát bắn ra vài đóa hoa bụi trên sườn xe, tiếng ca biến thành tiếng rú the thé, cuối cùng trở về yên tĩnh.

……

“Làm gì đó, thô lỗ như vậy, ảnh hát hay hơn tui nhiều.” Hoài Nhị liếc Lâm Cách Lôi trắng mắt một cái.

Lâm Cách Lôi không nói, yên lặng nhét đạn vào, Hạo Trầm Thủy ngược lại quẳng cho anh một ánh nhìn tán thưởng.

Khô lâu im lặng đạp vài vòng, đợt thứ hai là Hạo Trầm Thủy, dưới ánh trăng, y cười đến đầy mặt ngốc nghếch cưỡi xe đạp chở Hoài Tiểu Điệp đi hẹn hò, lưu lại khung hình hạnh phúc trên đường núi nhấp nhô.

Lâm Cách Lôi cũng hiểu được nguyên nhân phản chiến của Hạo Trầm Thủy, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đôi chim liền cánh đằng trước, thầm nghĩ: Xì, nước chảy hữu ý hoa rơi vô tình.

“Thật tốt.” Hoài Nhị hai tay ôm mặt nhìn chị gái cùng bạn thân, trong đầu đột nhiên toát ra một ý niệm, cũng lập tức chuyển thành hành động: “Nè, Lâm Cách Lôi, đợi một hồi nữa anh cũng chở tui một chuyến đi.”

Tay Lâm Cách Lôi dừng một chút, bỏ súng trở lại vào bao, chép miệng: “Ừ…… Bọn họ cũng quá lâu rồi, thúc giục một chút.”

Khô lâu ngạc nhiên nói: “Gì? Bọn họ vừa mới chạy thôi mà.”

“Ừa.” Hoài Nhị cũng gãi đầu, cảm giác ngay cả chút khái niệm thời gian như vậy đều không có toán học của Lâm Cách Lôi tuyệt đối sẽ không tốt lắm.

Lâm Cách Lôi yên lặng ngồi trở lại, lau súng, ánh mắt lạnh lẽo ngẫu nhiên liếc về phía khô lâu, thẳng khiến một bộ xương khô bị liếc tới mồ hôi đầm đìa…… Tuy rằng không biết khô lâu vì cái gì sẽ có mồ hôi.

Đám người này hi hi ha ha một trận, Triệu Binh Đường chịu đãi ngộ của tù binh rốt cục bùng nổ trong lặng lẽ: “Nè, mấy người không có chút ý thức nguy cơ nào sao? Các người vừa rồi còn mạng treo sợi tóc, hiện tại đây là làm gì? Không phải nên cẩn thận hơn nữa hả?” Triệu Binh Đường oán thầm, có lẽ bọn họ phân thành ba đợt, liền chia rõ thành người bình thường, người thông thường cùng kẻ điên rồi. Vừa mới mới trải qua ác chiến mà chỉ biết liếc mắt đưa tình, nhóm người này quả thực điên tới mức không còn lý trí gì đáng nói nữa.

Hắn bắt đầu hối hận trở về một chuyến này, hành động cùng nhóm người này rõ ràng là sai lầm.

Lâm Cách Lôi trực tiếp không nhìn chất vấn của Triệu Binh Đường, nhưng ấn tượng của Hoài Nhị cùng khô lâu đối với Triệu Binh Đường cũng không tệ lắm, dưới tiền đề phải có tình thương với đồng đội, bọn họ nhiệt tình đáp lại.

“Ai nha, Tiểu Đường Phèn (Băng Đường), thoải mái chút đi, chúng ta không phải còn ngon lành sao?” Hoài Nhị vỗ vỗ người đang bị trói như cái bánh chưng, cười tươi sáng: “Anh cứ ưu sầu như vậy, rất dễ mọc nếp nhăn đó.”

Khô lâu chân thành nói: “Triệu trung sĩ, anh nhớ kỹ…… Mạng của tui đã sớm mất rồi, còn đâu để mà treo sợi tóc nữa, không có việc gì.”

“……” Triệu Binh Đường thiếu chút nữa bị hai tên nhị hóa này làm nghẹn chết, hắn run rẩy khóe miệng dời mắt nhìn về phía Lâm Cách Lôi người tựa hồ còn bình thường bên cạnh: “Cậu mặc kệ bọn họ?”

Lâm Cách Lôi chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn hắn một cái, lại xoay mặt trở về, bàn tay ngăn gió núi châm một điếu thuốc: “Tận hưởng lạc thú trước mắt không phải rất tốt?”

“Nói rất hay.” Hoài Nhị nhảy lên trên lưng Lâm Cách Lôi, thổi khí bên lỗ tai anh: “Lo cũng mất mạng, không lo vẫn mất mạng, sớm muộn gì cũng phải mất mạng, đừng suy nghĩ nhiều vậy làm gì.”

“Tui đã sớm mất mạng, hiu……” Khô lâu chui vào một góc trong thùng xe yên lặng đau lòng cho bản thân.

“…… Một đám điên.” Triệu Binh Đường nói xong, khóe miệng kéo kéo, cười gượng: “Có thể cởi trói cho tôi không?”

Lâm Cách Lôi không có đáp lại, Hoài Nhị chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Anh vì cái gì trở về?” Lâm Cách Lôi nhả ra một vòng khói, nhìn mấy ngôi sao lưa thưa phía chân trời tối đen hỏi.

Triệu Binh Đường vốn không quá muốn trả lời, đại khái là bị mấy tên điên này chọc tức, có chút cảm xúc phản kháng, nhưng trên lý trí hắn vẫn biết cái gì gọi là trang tuấn kiệt, tức giận với kẻ điên không phải là tự tìm ngược sao? Bởi vậy sau khi hắn hít sâu vài lần, vẫn quyết định thành thật nói: “Dọc theo đường đi tôi nghĩ rất nhiều, tôi là một kẻ bị từ bỏ, trở về cũng không có đường sống, tôi nghĩ…… Mặc kệ thời thế diễn biến như thế nào, cậu, Lâm Cách Lôi phỏng chừng cũng có giúp ích đối với tôi.”

“Ồ?” Lâm Cách Lôi nhướn mày liếc nhìn Triệu Binh Đường, ý bảo hắn tiếp tục nói.

Triệu Binh Đường sớm đoán được muốn thuyết phục Lâm Cách Lôi, cũng không phải nói hai ba câu có thể giải quyết, hắn rũ mắt suy tư, sau khi thoáng sắp xếp lại từ ngữ mới tiếp tục nói: “Lâm Cách Lôi, tôi nhìn ra được cậu từng là một quân nhân, nhưng cậu hiện tại không phải, tôi nghĩ cậu hẳn là có thể cho tôi một con đường ra khác. Tôi nghĩ, cậu sẽ hỏi tôi dựa vào cái gì muốn cậu giúp tôi, tôi đây sẽ trả lời cậu, bởi vì tôi có giá trị này. Lâm Cách Lôi, nếu tôi đoán không sai, cậu hẳn là càng quen thuộc hành động một mình, tuy rằng năng lực tổ chức cùng năng lực lãnh đạo của cậu đều không tồi, nhưng không phải tổ chức những người này, lãnh đạo những người này…… Nay nếu chỉ có một mình cậu, hành động sẽ càng nhanh chóng càng thuận tiện, tuyệt đối sẽ không bị chặn lại như hôm nay, sau đó trải qua một hồi ác chiến. Cậu hiện tại mang theo bọn họ, năng lực còn kém một chút, nếu cậu không chuẩn bị vứt bỏ bọn họ, liền cần tăng lên năng lực, tôi tự tin có năng lực này. Để tôi gia nhập, mà yêu cầu của tôi cũng không nhiều, chỉ cần một con đường ra.”

“Không đúng, yêu cầu của anh đã nhiều lắm.” Lâm Cách Lôi nhoài người rút mã tấu ra từ sườn eo Triệu Binh Đường, mặt dao lạnh băng dán sát vào khuôn mặt cương nghị của Triệu Binh Đường, thân hình nửa ngồi giống như báo săn vận sức chờ phát động, khiến hô hấp của người ta bị kiềm hãm: “Anh đang yêu cầu trở thành đồng bọn của chúng tôi, anh biết rõ điều này có nghĩa là gì.”

Triệu Binh Đường mím chặt môi, ngữ khí kiên định: “Tôi biết, tôi thề tuyệt không phản bội.”

Động tác của Lâm Cách Lôi dừng lại, không có người nào quấy rầy anh, anh nhìn chăm chú vào Triệu Binh Đường, sau một lúc lâu dùng mã tấu cắt đứt dây thừng, anh lật tay cầm chuôi đao đưa trở về: “Nhớ kỹ lời thề của anh.”

Triệu Binh Đường tra mã tấu vào vỏ, hơi thả lỏng khớp xương cứng ngắc, phát hiện Hoài Nhị đang nhìn thẳng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không khỏi có chút run rẩy, hắn nhớ rõ người này với Lâm Cách Lôi là một đôi, thích nam nhân.

“Sao?”

Hoài Nhị thực nghiêm túc hỏi: “Anh đạp xe đạp cả ngày, không bị đau trứng hả?”

Triệu Binh Đường câm nín.

Lâm Cách Lôi hất mạnh Hoài Nhị một cái, xách người đi, mơ hồ nghe được bọn họ tranh chấp.

“Muốn biết đau hay không, một hồi chở tôi thử thì biết.”

“Ê ê, đã nói là anh chở tui mà.”

“Tôi xem ra cậu đang muốn thử xem tôi có đau hay không.”

“He he, không nha, anh mạnh như vậy, sẽ không đau trứng đâu.”

“…… Hai người bọn họ đạp đủ rồi đi, đi qua hối.”

Triệu Binh Đường tiếp tục trầm mặc, cả khuôn mặt càng trở nên tê liệt.

“Tui đã sớm không còn trứng, hiu……” Khô lâu làm tổ ở một góc trong thùng xe tiếp tục đau lòng cho bản thân.

Đồng hành cùng kẻ điên, đến tột cùng có phải lựa chọn sáng suốt hay không? Triệu Binh Đường trong nửa tiếng đồng hồ gia nhập vừa rồi, liền sinh ra nghi ngờ đối với quyết định của mình.

Cứ như vậy đi tiếp, trời vừa sáng, bọn họ phát hiện một ít dấu vết khả nghi, sau đó tìm được xác máy kéo dưới chân nui. Lâm Cách Lôi kiểm tra hiện trường, Triệu Binh Đường cầm một cái kính viễn vọng quan sát xác xe dưới núi, sau khi hai người thảo luận một chút đưa ra kết luận.

“Máy kéo là bị người đẩy xuống, không có phát hiện thi thể cùng vết máu, nơi này còn phát hiện không chỉ hai loại dấu chân.” Lâm Cách Lôi phân tích: “Nói cách khác, Trịnh Cái cùng Diệp Gia Thành bị người mang đi, phỏng chừng là một nhóm với những người đêm qua.”

Nghe Lâm Cách Lôi phân tích xong, mọi người trầm mặc, dù sao cũng từng ở chung, người bị bắt đi, lại phát sinh chuyện đêm qua, tâm tình không thể nói là không phức tạp.

Hoài Nhị im lặng nhìn, sau một lúc lâu mới nói: “Xem đi, tui đã nói chọn máy kéo không có chuyện tốt mà.”

“Là đi chung với bọn họ không có chuyện tốt.” Triệu Binh Đường phân tích: “Tôi nhìn thấy bên kia có một mảng dầu lớn, phỏng chừng là dầu của máy kéo bị rò rỉ hết, xe bọn họ mất đi động lực, hẳn là chuẩn bị lưu lại tại chỗ chờ chúng ta vượt qua đến hỗ trợ, chủ ý này tuy rằng tiêu cực cũng không tính là quá tệ. Nhưng nhìn dấu chân trên mặt đất này rõ ràng có thứ tự, cũng không có dấu vết chống cự giãy dụa, nói cách khác…… Bọn họ là chủ động đi theo người khác, các người có thể nghĩ đến cái gì?”

Hạo Trầm Thủy tiếp lời: “Anh là nói, bọn họ phát hiện trực thăng, sau đó cầu cứu, không ngờ lên thuyền tặc, kết quả…… khai chúng tôi ra?”

“Nếu cậu muốn lòng mình dễ chịu một chút, có thể cho rằng bọn họ cung cấp tin tức là vì để những người đó cũng ‘giúp’ mấy người một phen.” Triệu Binh Đường nói.

Hạo Trầm Thủy nhíu mày, y cũng không cho rằng như vậy, y nguyên bản cũng rất có thành kiến đối với Diệp Gia Thành.

Hoài Nhị có ngốc cũng hiểu được cách nói của Triệu Binh Đường quá gượng ép.

Ngày hôm qua những người đó ngay từ đầu liền súng thật đạn thật, hoàn toàn không khách khí, nếu không phải có lý giải nhất định đối với bọn họ, nếu không phải lòng có ác ý, sao lại không thử lựa chọn phương thức đàm phán hòa bình, mà lại bắn tỉa bắt bớ thậm chí quyết định bắn chết mạnh bạo như vậy.

“Tôi cảm giác tình huống thực không xong.” Hạo Trầm Thủy nói: “Bên ngoài nhất định sẽ không yên bình.”

Nếu đã muốn giết chết người có năng lực, thế giới còn có thể yên bình bao nhiêu?

Ngay cả đàm phán cũng bị xếp sau tiêu diệt sao?

“Được rồi, mấy người nên nghĩ tới tui nè, ai ai, như tui vầy đi ra ngoài không phải là làm bia ngắm sao?” Khô lâu ủ rũ nói: “Làm sao bây giờ, mấy người đừng có vứt bỏ tui nha.”

Hoài Nhị vỗ vỗ xương sống của khô lâu, xem như an ủi.

“Không có việc gì.” Lâm Cách Lôi hừ lạnh: “Cậu bôi một lớp sơn trắng là được rồi, nằm đâu cũng sẽ không có người chú ý tới.”

“……” Khô lâu rơi lệ đầy mặt: “Tui không cần biến trắng, một chút cũng không hoa lệ!”

Triệu Binh Đường nghiến răng nghiến lợi: “Nghiêm túc một chút, được không?”

Hạo Trầm Thủy cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, phụ họa: “Đúng, nghiêm túc một chút!”

“Chị đói bụng.”

“Được, tìm thức ăn cho chị.”

Hoài Tiểu Điệp ra tay, Hạo Trầm Thủy quên cha mình họ gì.

Triệu Binh Đường nặng nề bóp trán…… Tên ngốc đang yêu cái gì đó, chán ghét nhất.

5 bình luận về “MẠT THẾ – CHƯƠNG 22

Gửi phản hồi cho little1991 Hủy trả lời