MTCQSCTT

MTCQSCTT: CHƯƠNG 38

  1. [12] Nghe nói có cái tụ cư

Ba người đang ngủ, sở dĩ ngủ say như vậy, không chỉ do mệt mỏi, mà còn bởi tín nhiệm đối với người gác đêm Hạ Phi. Nhưng trải qua mấy ngày nay, vẫn làm cho bọn họ so với trước mạt thế, hơn vài phần mẫn tuệ cùng cảnh giác.

Bởi vậy lúc Hạ Phi lên tiếng gọi, ba người liền mở mắt, mê mang dưới đáy mắt chợt lóe qua, giây tiếp theo liền thanh tỉnh tựa như lúc trước căn bản không có ngủ say.

Hạ Phi dùng câu cực kỳ ngắn gọn giải thích suy đoán của mình cho ba người, bốn người Nam Tuyết nhất định gặp nguy hiểm, chỗ kia cách nơi này không xa, bọn họ cần đề cao phòng bị.

Bốn người nhẹ tay nhẹ chân leo xuống, Mục Nhạn Hành im hơi lặng tiếng thu nhỏ cây cối lại—— mặc dù có bóng đêm che dấu, nhưng hình ảnh tối đen như mực của cây to vẫn phá lệ khiến người chú ý.

Hạ Phi tán dương liếc nhìn Mục Nhạn Hành một cái, đè thấp thanh âm: “Chúng ta tiến lại xem tình huống đã.”

Dù sao thổ hệ dị năng của Trương Hà Sơn cũng trợ giúp rất lớn cho bọn họ, chỉ cần đảm đương vai trò kim chỉ nam này, cũng khiến bọn họ không thể dễ dàng buông bỏ gã. Nếu chỉ là phiền toái nhỏ bình thường, như vậy liền trực tiếp ra tay giải quyết là xong. Nhưng nếu là phiền toái lớn. . . . . .

Hạ Phi nhếch nhếch khóe môi, không chịu trách nhiệm nói: “Một khi không thích hợp, lập tức xoay người chạy, hiểu không?”

Bọn họ cũng không nghĩ muốn lại làm “chúa cứu thế” một lần nữa.

Mục Nhạn Hành nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, Lâm Linh gật đầu thật mạnh “Hiểu!” , mà Lee Al nhàn nhạt nói: “Đừng nghĩ chạy nhanh hơn tôi.”

Phong hệ dị năng rất nhanh, bọn họ hiểu. Hạ Phi vui vẻ hướng ba người ngoắc ngoắc ngón tay: “Đi thôi. Lát nữa đừng phân tán.”

Lâm Linh giật giật khóe miệng, Hạ Phi đại ca kế hoạch hiện giờ của anh đã là chạy, như vậy thật sự ổn chứ?

Không lâu trước từng đến thượng du, cũng đánh giá được đại khái khoảng cách mục tiêu có xa lắm không. Lúc sắp đến gần, bọn họ liền đi chậm lại, mà thanh âm người nói chuyện bên bờ sông, cũng dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn.

Nguyên lai không phải tang thi.

Hạ Phi nghe mấy nam âm xa lạ, kinh ngạc nhướng mày, ai nha ai nha, đây là lại gặp gỡ người sống sót sao?

Thế nhưng ở mạt thế, người cũng có thể trở nên thực đáng sợ. Hạ Phi không thả lỏng cảnh giác, lại tiến gần về hướng kia vài bước. Nếu không phải tang thi, tự nhiên cũng không cần lo lắng tiến quá gần bị tang thi ngửi được mùi vị.

Vùng hoang dã trống trải mênh mông, đến gần chút, đối diện không cố ý hạ giọng nói chuyện lại càng thuận lợi cho người nghe lén.

Nhưng lúc bọn Hạ Phi đến, đối thoại tựa hồ đã tiến đến bước cuối cùng.

“. . . . . . Tóm lại, các người đi cùng chúng tôi, tận mắt xem đúng hay không.” Đây là một cái thanh âm có chút không kiên nhẫn, “Tất cả mọi người là người, chúng tôi cũng không phải tang thi, các ngươi sợ chúng tôi làm gì chứ?”

Hạ Phi phiền não gãi gãi cằm, không nghe được đoạn đầu, đây là muốn đi đâu vậy?

Nhưng mà người nói chuyện kế tiếp là Từ Ý, thanh âm của anh rất bình tĩnh: “Các người vừa xuất hiện, liền làm ra chuyện như vậy, chúng tôi sợ các người, không tin các người cũng là bình thường.”

“Đều do cái tên ngu ngốc Đổng Xuân Nhân này!” Giọng nam này hẳn là đầu lĩnh, vẫn là gã đang nói, cho dù trong giọng nói đã có thể nghe ra cơn tức không nhịn được, nhẫn nại khắc chế, không phát tác với Từ Ý, “Tiểu tử này trước mạt thế không chừng mực, mấy ngày nay không chạm nữ nhân, nghẹn muốn phá hủy. Động tay động chân gì đó, mọi người đừng để trong lòng!”

Hạ Phi 囧, Nam Tuyết sẽ không bị kia cái gì đi?

Nhưng tính tính thời gian, cũng không nhanh như vậy. Nam Tuyết nhiều nhất là bị nhìn, mặt khác hẳn là vô sự.

“Tôi không phải phụ nữ!” Đây là thanh âm phẫn nộ của Lê Lý, thế nhưng bởi vì sức lực không đủ, có vẻ phá lệ suy yếu.

“Dù không phải đàn bà cũng không có một chút bộ dáng đàn ông.” Đó là một giọng lầm bầm không phục, “Lừa lão tử sờ soạng ngực đàn ông, xui xẻo!”

Hạ Phi đoán người này nhất định là tên Đổng Xuân Nhân động tay động chân kia. . . . . . Nhưng mà người này tập kích ngực Lê Lý? Hạ Phi yên lặng 囧.

“Ai, ai lừa ngươi, rõ ràng là ngươi tự. . . . . .” Thanh âm Lê Lý phát run, nói không ra câu kế tiếp.

“Nếu không phải thân thể ngươi không nhu nhu nhược nhược, ưỡn ưỡn ẹo ẹo tắm rửa, lão tử sao lại nhận sai? Nào có đàn ông con trai giống ngươi như vậy?” Đổng Xuân Nhân ác liệt cười nhạo, “Thái giám thời cổ đại đều lớn lên cường tráng hơn ngươi có phong vị đàn ông hơn ngươi!”

“Ngươi. . . . . .” Chỉ phát ra một đơn âm, Lê Lý liền không nói tiếng nào nữa, tiếng nghẹn ngào mơ hồ khiến cho dạ dày bốn người đang âm thầm ẩn núp quặn đau . . . . . . nếu ủy khuất, nếu không phục mà nói, lấy ra chút bộ dáng đàn ông cho Đổng Xuân Nhân coi đi!

“Tụ cư của chúng tôi có nước ấm, có thức ăn, còn hơn các người ăn ngủ tại vùng hoang vu dã ngoại, rất tốt đúng không?” Nam nhân cầm đầu còn đang khuyên bảo, “Nếu thực có ác ý với các người, anh cảm thấy được chúng tôi nhiều người như vậy, sao không trực tiếp động thủ, ngược lại đi thuyết phục các người?”

Thanh âm mạnh mẽ trấn định của Nam Tuyết vang lên: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp). Các người nơi đó tốt như vậy, vì cái gì còn cần chúng tôi đi? Nghe cách nói của ngươi, các người cho nước ấm lại cho thức ăn, ưu đãi tiện nghi đều cho chúng tôi chiếm, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”

Hạ Phi kinh ngạc nghĩ, kỳ thật Nam Tuyết này rất có ý tứ. Hắn thật có hưng trí tiếp tục nghe ngóng.

Nam Tuyết nói: “Trên đời không có bữa ăn không phải trả tiền, tôi không tin chúng tôi được đi hưởng thụ những ngày thoải mái, các người xem ra cũng không phải hạng người không công chịu thiệt. Rốt cuộc muốn gì ở chúng tôi, không bằng nói rõ . . . . . . Bằng không, chúng tôi không thể tin một bộ lí do thoái thác trong miệng cá người.”

“Nguyên lai là như vậy a. Trách không được vẫn nhăn nhăn nhó nhó, nói thẳng như vậy không phải được rồi sao.” Nam nhân cầm đầu tựa như hiểu được băn khoăn của bọn họ, cười ra tiếng, “Sở dĩ mượn sức các người, không phải vì cái gì khác, trong các người có dị năng giả đúng không? Tụ cư của chúng tôi cần dị năng giả gia nhập.”

“Mấy người làm sao biết được?” Từ Ý đem nghi hoặc trong lòng Hạ Phi hỏi ra.

“Dùng cái này có thể kiểm tra trong phạm vi hai mươi thước có tồn tại dị năng giả hay không.” Nam nhân nói, “Đèn sáng, chính là có. Ccá người xem, hiện giờ đèn vẫn còn sáng.”

Hình như xuất hiện thứ gì thật thần kỳ? Hạ Phi tò mò nháy mắt mấy cái, có thể tìm kiếm sự tồn tại của dị năng giả sao?

“Này. . . . . .” Từ Ý tựa hồ khá khiếp sợ, “Từ đâu ra?”

“Trong tụ cư có một lão khoa học gia điên.” Nam nhân hàm hồ nói một câu cho qua, “Tóm lại, trong các người ai là dị năng giả? Mặc kệ là ai, những người khác đều có thể đi theo về tụ cư.”

Trương Hà Sơn rốt cuộc chậm chạp mở miệng: “Là tôi.”

“Đi thôi. Đã trễ thế này.” Tìm được một dị năng giả mới, ngữ khí nam nhân nghe ra cao hứng hơn, “Chúng tôi đi tuần tra vùng phụ cận, gặp các người cũng coi như có duyên phận!”

Từ Ý nghi hoặc: “Tuần tra?”

“Dọn dẹp tang thi xung quanh.” Nam nhân nói, “Lúc trước đã muốn dọn sạch không sai biệt lắm, nhưng mà ai biết có từ địa phương khác du đãng đến hay không. Chúng tôi tuần tra cũng vì vậy, dù sao trong tụ cư có người thường, chúng tôi phải bảo hộ an toàn của bọn họ.” Gã nói ra hình ra dạng, không chút bộ dáng giả dối.

“Chúng tôi bên này còn có người. . . . . .” Lê Lý không biết khi nào thì đình chỉ khóc thút thít, tựa hồ thả tâm với đối phương, gã nhỏ giọng nói, “Bọn họ đều là dị năng giả. . . . . .”

Mắt Hạ Phi co rút, mặt đỏ bừng đỡ trán. . . . . . dứt khoát đem bọn họ bán như vậy? Nam nhân kia có nói thật hay không còn chưa xác định, Lê Lý liền đem bốn người bọn họ phơi bày ra ngoài? Người này đến tột cùng có bao nhiêu thù hận với bọn họ vậy? Nghĩ muốn tha bọn họ xuống nước chung sao?

Hơn nữa nói ngược lại, ai là “chúng tôi” với bọn họ? Người không thể nhìn ra hiện thực thật khiến người khác vô lực.

“Có mấy người?” Nam nhân dẫn đầu có chút hưng phấn hỏi.

Lê Lý nhỏ giọng nói: “Bốn. Kỳ thật. . . . . . Tôi cũng là dị năng giả.”

“Hắn cũng là dị năng giả?” Lee Al đè thấp thanh âm hỏi, trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ cùng hoài nghi.

Hạ Phi nhún vai: “Tuy rằng không tưởng tượng nổi, nhưng mà đúng vậy.”

Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy thực hứng thú đối với nhà nghiên cứu khoa học điên cùng với cái dụng cụ có thể phát hiện dị năng giả trong lời nói của nam thủ lĩnh kia, có nên đến tụ cư nhìn xem thử không?

Nhưng liền như vậy hiện thân không thể nghi ngờ là ngu xuẩn, số người của đối phương vượt xa bọn họ, hơn nữa đối phương nếu thực sự sưu tập dị năng giả, như vậy phương diện vũ lực cũng sẽ không quá yếu. Nếu thực là ý tưởng gì không quá tốt, bọn họ không lẽ phải liều chết một lần?

Trong con ngươi hẹp dài của Hạ Phi hiện lên một tia lãnh ý, dị năng giả có thể hút dị năng của đối phương. . . . . . Lúc trước hắn không phải cũng hấp thu hào quang màu lam trên người Lê Lý sao? Sau khi hào quang màu lam trên người Lê Lý bị hắn hấp thu, tốc độ khôi phục của miệng vết thương kế tiếp nhất thời chậm lại. . . . . . Nếu dị năng có phân cấp mà nói, tình huống của Lê Lý ngay lúc đó hiện giờ hồi tưởng lại, không thể nghi ngờ là dị năng của gã bị hấp thu rớt xuống một cấp.

Hắn theo thứ tự chạm chạm cánh tay ba người bên cạnh, xoay người lặng lẽ đi về phía xa—— cẩn thận theo sau nhóm người này, đi xem cái tụ cư kia có phải thật hay không, đi xem cái người gọi là lão khoa học gia điên kia có thực sự chế tạo ra dụng cụ phát hiện dị năng giả.

Mục Nhạn Hành cùng Lâm Linh Al hiểu ý, phóng nhẹ bước chân, lặng yên không tiếng động rời xa nơi này.

Phía sau thanh âm nam thủ lĩnh còn đang cao hứng: “Mau dẫn chúng tôi đi gặp bọn họ! Đêm nay thật sự là quá may mắn!”

Còn có tiếng kinh sợ giải thích của Đổng Xuân Nhân kia: “Vừa rồi mạo phạm ngài, thật xin lỗi, dị năng giả đại nhân.” Trong tiếng giải thích hỗn loạn, còn có tiếng bạt tai lanh lảnh.

“Không sao.” Lê Lý đang nói, “Tôi đưa mọi người qua.”

Ở giữa, Trương Hà Sơn, Từ Ý cùng Nam Tuyết, đều bảo trì trầm mặc kỳ dị.

Bốn người Hạ Phi trốn vào bóng đêm hướng ngược lại, đợi sau khi chân chính rời xa, mới trêu ghẹo cảm khái với nhau—— dị năng giả đại nhân. . . . . . Ở mạt thế, dị năng giả thật sự rất uy phong!

Về phần đoàn người Lê Lý dọc theo đường cũ tìm không thấy bốn người bọn họ sẽ có phản ứng gì, đây không phải vấn đề bọn họ cần quan tâm.

10 bình luận về “MTCQSCTT: CHƯƠNG 38

Gửi phản hồi cho little1991 Hủy trả lời