MTCQSCTT

MTCQSCTT: CHƯƠNG 81

81

 

Mặt trời di chuyển dần về phía đường chân trời, sắc trời tối xuống, gió vùng hoang dã cũng từ từ nổi lên, cát đá bên chân xoay xoay tròn.

 

Nhóm dị năng giả sáng sớm xuất phát đi săn đã lục tục trở về, cho dù là kinh hoàng hay sợ hãi, dưới sự an bài của Tạ Mặc Hiên, người thường lập tức bị đưa đến cái hang động kia chờ, mà dị năng giả thì gia nhập vào đội ngũ canh gác.

 

Tạ Mặc Hiên để các dị năng giả lui về bên trong khe nứt của liệt cốc, nếu tang thi thật sự tấn công, bọn họ có thể lui đến trong hang động, vừa đánh vừa lui, cố gắng bịt kín con đường, ngăn lại đàn tang thi khổng lồ kia. Hang động hẹo hòi khó công, các dị năng giả ít nhất không cần giống như trên đồng hoang, lọt vào biển tang thi.

 

Nhưng mà trong hang động tác chiến cũng có tổn hại. Người trong hang, rút lui cùng hành động đều chịu hạn chế, một chút vô ý sẽ bị diệt toàn quân. Không giống như trên đồng hoang, trời đất bao la tùy ý trốn.

 

Nhưng giám sát động tĩnh của đàn tang thi là tất yếu. Tạ Mặc Hiên tự mình đảm nhiệm vai trò này, không có đi xuống lòng đất, mà đứng trên liệt cốc bình tĩnh xem xét, chờ đợi. Bọn Cao Tư cùng Tạ Mặc Hiên, trong thời gian chờ đợi dài lâu, báo cáo cho Tạ Mặc Hiên chuyện của hai tụ cư Đại Học Thành cùng Mê Thải.

 

Đối với Tạ Mặc Hiên mà nói, tin tức này là ngọn đèn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt giữa tương lai cực kì u ám. Anh vội vàng quyết định di chuyển, nói thật, nên đi chỗ nào, sau này nên tiếp tục sống ra sao, kế hoạch cũng không quá hoàn thiện, có loại ý tứ cậy mạnh đi một bước tính một bước bên trong. Không thể không cậy mạnh, đều do bị tang thi bức.

 

Nhưng mà tin tức bọn Cao Thăng mang về, lại bù cho chỗ trống trong kế hoạch.

 

Nếu hôm nay có thể thuận lợi rút lui, thành công thoát khỏi tang thi truy kích, như vậy bọn họ liền có được tương lai vô hạn!

“Thời gian không sai biệt lắm.” Tạ Mặc Hiên ngẩng đầu nhìn không trung chuyển từ màu lam nhạt thành lam đậm, quyết đoán xoay người, “Đều đi xuống. Lập tức rút lui.”

 

Cao Tư chần chờ nhìn thoáng qua đàn tang thi từ đầu đến cuối đều như trúng thuật định thân, ước chừng vạn con tang thi, vây quanh hai sườn liệt cốc, chỉ gào rống, cũng không rối loạn, không tiến lên. Anh có có chút lo lắng: “Nếu chúng nó thấy trên này không còn ai, có thể trực tiếp xông thẳng đến đây hay không?”

 

“Sẽ không.” Âm thanh Tạ Mặc Hiên lạnh lùng, “Bằng không từ lúc những người khác vừa rời đi, chúng nó đã có hành động rồi.”

 

Cao Thăng a một tiếng, cố gắng làm cho nụ cười tự nhiên một chút: “Chúng nó ngốc hả? Đứng một chỗ làm người mẫu sao? Nhưng mà càng ngốc càng tốt, ngốc đến ngay cả thịt người cũng không ăn càng tốt.”

 

“Không. Đại khái là con tang thi biến dị kia hiện tại không ở nơi này.” Tạ Mặc Hiên nhẹ giọng nói, cũng là giải thích cho bản thân anh nghe. Nếu con biến dị thông minh kia ở chỗ này, nói không chừng sẽ từ hành động của bọn họ nhìn ra được một chút manh mối, sẽ không cho bọn họ nhiều thời gian chuẩn bị rút lui như vậy.

 

May mắn, con biến dị kia không ở.

 

Đây có lẽ chính là vận khí Quý Hùng thường nói. Tạ Mặc Hiên cảm thấy, cái thứ huyền diệu khó giải thích gì đó, đáng giá để kính sợ.

 

Chỉ là bọn Quý Hùng cùng Hạ Phi. . . . . . Quả thực không thể trở về đúng hạn sao? Nhưng đây nói không chừng cũng là vận khí của bọn họ, tránh được đối mặt với đàn tang thi.

 

Mấy người Cao Tư đi theo sau Tạ Mặc Hiên, xuống dưới liệt cốc.

 

Mà lúc này, một hàng năm người từ phương xa đi đến, nhìn một rừng bóng ma phía trước, bước chân càng ngày càng chậm, thẳng đến cuối cùng dừng lại.

 

“Đó là. . . . . .” Quý Hùng há to miệng, không thể tin được phán đoán của chính mình.

 

“Là tang thi.” Hạ Phi nheo mắt lại, “Tụ cư bị bao vây .”

 

Quý Hùng hít một cái: “Vậy tụ cư thì sao? Tụ cư ra sao rồi?”

 

“Tụ cư có người.” Trương Hà Sơn đặt tay trên mặt đất, tập trung tinh thần cảm ứng động tĩnh phía xa xa, “Bọn họ ở dưới liệt cốc.”

 

“Tang thi vây mà không công, người tụ cư nhân cơ hội rút lui đến dưới lòng đất sao?” Hạ Phi trước tiên cân nhắc ra tình huống có khả năng nhất.

 

“Hiên Hiên không đợi tui sao?” Quý Hùng ôm tim, vẻ mặt ai oán, “Tui còn chưa quay về mà.”

 

“Tạ Mặc Hiên chờ tới bây giờ mới rút, đã là tận tình tận nghĩa.” Hạ Phi cong cong khóe môi, hắn mới không tin đám tang thi này mới bao vây thôi, tình hình này hẳn đã một khoảng thời gian, mà Tạ Mặc Hiện thế nhưng không sớm nhất rút lui. . . . . . Uhm, người lãnh đạo này không tệ.

 

“Chúng ta đây làm sao bây giờ?” Mặt Trương Hà Sơn không chút thay đổi hỏi, “Bọn họ bắt đầu rút vào lòng đất.”

 

“Xoay người rời đi?” Quý Hùng ưu thương thở dài một tiếng, “Xem ra tui không thể không cùng Hiên Hiên người chia đôi ngã không ngày gặp lại rồi hiu hiu hiu.”

 

Đôi mắt Hạ Phi cong cong: “Nhưng mà tôi luyến tiếc Lâm Linh cùng Al nhà tôi nha. Nhạn Hành, em thì sao?”

 

Khóe môi Mục Nhạn Hành khẽ nhếch, khuôn mặt anh tuấn tự tin mà trầm ổn: “Giao cho em đi.”

 

Mệnh lệnh chuẩn bị rút lui, nhanh chóng truyền khắp các dị năng giả đang canh gác.

 

“Đây là phải đi?” Lâm Linh ngơ ngác đứng tại chỗ, sau khi bị người đụng phải một chút, mới đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt kinh hoảng, cô nhóc túm áo Lee Al bên cạnh thanh âm run rẩy, “Vậy bọn Hạ Phi đại ca làm sao bây giờ? Bọn họ còn chưa có trở về!”

 

Lee Al gắt gao mím môi, ánh mắt chuyển qua một bên trầm mặc không nói.

 

“Nè! Lee Al!” Lâm Linh nâng cao thanh âm, “Cậu không phải rất thông minh rất có chủ ý sao? Lần này cậu nói đi, tôi đều nghe lời cậu!”

 

Ánh mắt Lee Al rốt cuộc chuyển trở về, im lặng đối diện Lâm Linh. Lâm Linh lúc này mới phát hiện, thiếu niên luôn luôn lười nhác nhìn như không có chuyện gì cả, kỳ thật hiện tại cũng như cô, mờ mịt lại lo lắng, kinh hoảng và sợ hãi. . . . . . sợ sẽ không còn được gặp lại hai người kia.

 

Kỳ thật dù mặt ngoài có ác ngôn lạnh nhạt thế nào, thiếu niên này cũng giống cô, đều là nhóc con còn chưa chân chính trưởng thành có thể tự mình đảm đương một phía, hưởng thụ sủng nịnh cùng bao dung từ hai nam nhân thành thục.

 

Khi cây to toàn thân tâm tin cậy cùng dựa dẫm bỗng nhiên không thấy, có lẽ chết héo một chỗ nào đó, thế là bọn họ hoảng hốt mà không biết làm sao, tâm tình bất lực khiến cả người bọn họ chật vật không chịu nổi.

 

Lâm Linh buông lỏng bàn tay kéo áo, hạ mắt thấp giọng thì thào: “Hạ Phi đại ca tuyệt đối sẽ tìm được đường trở về. Tôi muốn nói ‘tôi không muốn đi’, có phải rất tùy hứng ngu ngốc hay không?” Ai cũng biết, nếu vào hang động trong lòng đất, như vậy nhóm dị năng giả tuyệt đối là một bên tiến tới, một bên phá hủy đường lui, không để cho tang thi có cơ hội đuổi theo. Đồng nghĩa, cho dù ngày sau, tang thi chỗ này đi hết, mà bọn Hạ Phi tìm trở về, đối mặt cũng là liệt cốc đã sụp đổ mất.

 

Lee Al kéo kéo khóe miệng, tươi cười khó coi: “Tôi đây cũng coi như ngu ngốc một lần.”

 

“Hai nhóc ngu ngốc đều đi nhanh cho ông!” Cao Tư nhảy ra từ một bên, mỗi tay nắm một cái cổ, mặc kệ người dưới tay có nguyện ý hay không, đẩy thẳng vào cái khe, “Ở lại chờ chết? Sau đó chờ Hạ Phi đại ca của mấy đứa trở về, nhìn mảnh quần áo quen thuộc trên mặt đất mà ngẩn người?”

 

“Sống, không chừng ngày nào đó còn có thể gặp mặt! Nói mấy nhóc ngu ngốc là còn nể tình đó!” Cao Tư lớn tiếng mắng, đem hai tên giả vờ ngớ ngẩn đẩy vào trong hang động, “Nhanh chân chút cho ông!”

 

Bị bóng đêm trong cái khe bao phủ, Lâm Linh cắn môi nghiêng đầu, suy nghĩ kĩ, cuối cùng liếc nhìn phương xa một chút, sau đó cả người cứng ngắc ngay tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm, mặc Cao Tư đẩy như thế nào cũng không động.

 

“Nè! Nhóc làm sao vậy?!” Cao Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rống cô nhóc, “Hiện tại không có thời gian bịn rịn quyến luyến, hiểu?!”

 

“Không, không phải cái đó. . . . . .” Lâm Linh cứng ngắc lắc lắc đầu, vươn tay kéo kéo vạt áo Lee Al, sau đó nâng ngón tay chỉ không trung, thanh âm run rẩy, vui mừng như điên: “Nhìn! Mau nhìn! Hạ, Hạ. . . . . .”

 

Thiếu niên trầm mặc bỗng dưng xoay đầu, khi ánh mắt nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, đột nhiên mở to, sau đó dần dần tràn ra ý cười như ánh nắng.

 

“Tôi biết mà, tai họa lưu ngàn năm.” Thiếu niên nhếch môi mỏng, thanh âm run rẩy lại nhẹ nhàng.

 

Cao Tư nghi hoặc quay đầu lại, sau đó ngây như phỗng, mẹ nó, có cần phong cách dữ vậy không?!

 

Một cái cây xanh tựa như cầu vồng, một đầu chắc là cắm rễ tại phương xa, trên một đầu khác lại có năm người hoặc ngồi hoặc đứng, hình cung duyên dáng xẹt qua trời cao, vượt qua phía trên đàn tang thi, nhanh chóng hướng về phía này mà đến.

 

Chỉ trong mấy cái nháy mắt, một đầu của cái cây này liền nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, tạo nên một cái cầu hình cung hoàn mỹ.

 

Năm người trên đầu cầu nhảy xuống, nhanh chóng chạy đến cái khe.

 

“Hạ Phi đại ca! Mục đại ca!” Lâm Linh kích động hô, vươn tay lau khóe mắt, tiến lên bổ nhào vào Mục Nhạn Hành.

 

Mục Nhạn Hành thuận tay ôm lấy thắt lưng cô nhóc, tay còn lại bồng cô lên, bước chân lại vẫn không dừng lại, xoay người chui vào cái khe, nhìn về phía Cao Tư: “Tạ Mặc Hiên đâu? Thời điểm chúng tôi lướt qua đầu đàn tang thi, nhìn thấy con tang thi biến dị kia đã trở lại.”

 

Sắc mặt Cao Tư chợt biến đổi: “Nhanh theo tôi xuống dưới.”

 

Mục Nhạn Hành lúc này mới buông Lâm Linh, xoa nhanh tóc cô nàng, không nhiều lời lắm, liền đuổi kịp bước chân Cao Tư.

 

Lâm Linh đỏ mặt cũng nhanh chóng đuổi theo, vừa rồi sao lại xúc động bổ nhào lên như thế? Lại nói Mục đại ca thật sự rất ôn nhu. . . . . . Lại nói hiện giờ cô không nên nghĩ tới mấy thứ này a hỗn đản!

 

Bọn Cao Thăng đã đến con đường đánh dấu A.

 

Tạ Mặc Hiên đứng ở miệng hang, khi nhìn thấy thân ảnh mấy người Hạ Phi, khuôn mặt lạnh lùng căng cứng của anh nhu hòa hơn một chút. . . . . . Vận khí, cũng không tệ lắm.

 

Nhưng mà câu kế tiếp của Hạ Phi “Loại biến dị gia nhập”, lại khiến ánh mắt anh lạnh lẽo xuống.

 

Sau khi tất cả mọi người đi vào hang động đánh dấu A, Tạ Mặc Hiên nhìn về phía tất cả dị năng giả thổ hệ của tụ cư tập trung tại đây, phát ra từng tiếng khí phách: “Lấp nó!”

 

Hơn mười thổ hệ dị năng giả, cùng Trương Hà Sơn vừa mới gia nhập, trầm ổn đưa tay đặt lên mặt đất.

 

Hiện ra trước mắt mấy người trong hang động, là tình cảnh cực kì không thể tưởng tượng nổi ―― không gian từ miệng hang đến cái khe, bùn đất nham thạch tựa như có sinh mệnh, lay động, sinh trưởng, cuối cùng không một tiếng động từng chút một lấp đầy cả không gian, không chừa một khe hở nào.

 

Đường lui bị lấp kín.

 

Hạ Phi nắm chặt ngón tay Mục Nhạn Hành, sóng cũ vừa yên sóng mới lại nổi. Trước đó không lâu mới gặp một phen truy kích trong lòng đất đầy căng thẳng, không nghĩ đến hiện tại lại gặp nữa ―― hơn nữa, lần này số lượng gấp hàng trăm lần lúc trước!

 

Không nghĩ đến đẩy bọn họ vào lòng đất không phải ánh mặt trời, mà là tang thi – kẻ tự mình chiếm cứ phần lớn diện tích trong lòng đất.

 

Có ai lại trốn chạy đến đại bản doanh của kẻ địch chứ?

 

Nhưng mà hiện giờ đây cũng là lối thoát duy nhất.

 

Ngưu Ngưu sau khi phát hiện bọn họ biến mất khỏi tụ cư, đến phát hiện bọn họ đã tiến vào lòng đất cần thời gian. Khoảng hơn kém này chính là thời kì an toàn không gặp chuyện của bọn họ.

 

Nhưng mà bọn họ cuối cùng sẽ bị tang thi phát hiện. Sau khi bị phát hiện, đó lúc huyết chiến bắt đầu.

 

Tất cả dị năng giả đều hiểu được điểm này, bởi vậy trầm mặc chạy đi, cước bộ vội vàng, tranh thủ sau khi hội hợp với mọi người trong hang động, thoát khỏi tang thi truy lùng.

 

Hạ Phi nhìn về phía nhóm dị năng giả đi ở phía trước.

 

Hắn còn nhớ rõ, dị năng giả trong tụ cư tổng cộng tất cả ba trăm linh một người. Bỏ mấy tiểu đội săn bắn không thể nhanh chóng quay về, nơi này ước chừng còn lại hơn hai trăm dị năng giả. Mà nếu muốn bước tiếp con đường sau này, liền phải dựa vào mọi người đồng tâm hiệp lực.

 

Híp mắt lại, ánh mắt Hạ Phi nhắm thẳng vào Tạ Mặc Hiên bên trong đám người. Nam nhân này làm người lãnh đạo, đã đạt được tín nhiệm của hắn. . . . . . Như vậy, tại thời khắc quan trọng này, hắn có thể vì người khác mà dùng dị năng gia tăng lực lượng, tựa hồ cũng không cần phải cất giấu nữa.

 

―― dị năng tăng liền hai cấp, đã có biến hóa về chất.

 

Bên trên liệt cốc.

 

Theo tiếng rít phẫn nộ của một con tang thi, đội quân tang thi như thủy triều hoạt động trở lại.

 

Bản năng bị áp lực cả ngày tại một khắc này hoàn toàn bộc phát, đàn tang thi khẩn cấp tràn vào địa phương còn lưu lại mùi vị thịt tươi, tiếng rít khàn khàn vang vọng phía chân trời, khiến tâm thần người ta sợ hãi.

 

Chúng nó nhảy xuống liệt cốc. Ngã thành từng mảnh vụn cũng muốn bò lết tới.

 

Chúng nó dẫm lên thân thể đồng bạn đã vỡ vụn, khẩn cấp chạy về phía mùi vị trong tụ cư.

 

Chúng nó muốn ăn thịt, ham muốn suốt một ngày, nhịn đến độ sắp nổi điên.

 

Bản tính rốt cục không hề bị kẻ bề trên giam cầm, đôi mắt của chúng nó đỏ hồng, nước miếng trong miệng tí tách, huơ huơ phần còn lại của chân tay đã cụt, hưng phấn hướng về địa phương tồn tại mỹ vị.

 

Nhưng mà giờ phút này dưới liệt cốc đã thành vườn không nhà trống.

 

Tang thi ngửi mùi hương lại tìm không thấy mục tiêu mờ mịt đảo quanh dưới đáy liệt cốc, cho đến khi đồng bạn của chúng nó xuống càng ngày càng nhiều, chúng nó bị kẹt cùng một chỗ, rốt cuộc không thể hành động, đám tang thi không có tình nhẫn nại lại đói thảm ngẩng đầu, đồng thời bộc phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, khiến người run sợ.

 

Nhưng mà khi một con tang thi tóc xoăn, sắc mặt trắng nệch tăm tối đứng bên cạnh liệt cốc, tiếng gào thét từng đợt không dứt nhất thời im bặt, tựa như nút truyền tin bị ấn trở lại.

 

Con tang thi này nhảy xuống liệt cốc.

 

Đám tang thi chen chúc chật chội trong liệt cốc, rõ ràng đã không còn không gian hoạt động, lại trong chớp mắt, lúc con tang thi rơi xuống, kỳ dị tránh ra một khoảng đất trống rộng rãi.

 

Hành động của con tang thi này không chút vụng về, tứ chi thon dài mà linh hoạt, nhẹ nhàng tiếp đất, đứng thẳng thân hình.

 

Ánh mắt nó đảo qua bốn phía, sau đó không chút do dự di chuyển bước chân, hướng đến một cái phương hướng.

 

Nơi nó đi qua, tựa như Moses tách đôi biển cả, mở ra một con đường rộng. Cùng với tiếng bước chân của nó, là âm thanh “bèm bẹp” dính nị, đó là tiếng đàn tang thi giẫm đạp nát bấy lồng ngực của nhau.

 

Nó dừng bước dưới một vách đá của liệt cốc.

 

Nơi đó rõ ràng là địa phương lưu lại mùi vị cuối cùng của nhân loại, nhưng mà bề mặt nơi đó bằng phẳng, không có cái khe, không có đường tiến.

 

Nhân loại biến mất!

 

“Gào ――” nó gầm thét.

 

“Gào gào ――” vạn con tang thi cùng kêu lên phụ họa, thanh thế cực lớn.

 

“Gào ――” nó rít gào.

 

Mùi lưu lại nơi này, có hai cái hương vị, giống như đúc mùi vị lưu lại trong kho hàng của nó!

 

Tìm bọn họ! Ăn bọn họ!

 

“Gào gào ――” đây là vương của chúng nó, thiên tính mệnh lệnh bọn nó phục tùng ——

7 bình luận về “MTCQSCTT: CHƯƠNG 81

  1. Chúc năm mới vui vẻ và thành công nhé chủ nhà 🐵🐵
    Năm mới có chương mới, hạnh phúc, lâu lắm rồi mới có, cảm ơn bác chủ nhiều 😀

  2. *triệu hồi chủ nhà* người đẹp cuả ta, thỉnh cầu nàng nghe thấy lời ta mà ngoi lên, ban phát tình yêu cho dân chúng, *nước mắt trong suốt* 😥

  3. Ko phải mềnh đen tối đâu, nhưng nếu hai anh ko đến một lần tại kho hàng của người ta thì chắc người ta cũng ko nhận ra mùi của hai anh nhanh như vại =))

Gửi phản hồi cho little1991 Hủy trả lời